Tình Yêu Đắt Giá: Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 5

/300


 

Lưu Chính Khải nói đến đây, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, vươn tay nắm chặt cằm Tần Minh Nguyệt  “Nói, có phải cô có ý hại ông vô sinh không hả?”

 

Kết hôn ba năm, Tần Minh Nguyệt cho là mình hiểu rõ Lưu Chính Khải, nhưng cô không thể ngờ là Lưu Chính Khải lại nghĩ cô như vậy, lại cho rằng anh ta vô sinh là vì cô hãm hại.

 

Mặt Tần Minh Nguyệt tràn đầy khó tin, đây chính là chồng cô, là người chồng mà cô hết lòng hết dạ muốn ở bên cạnh cả đời, vì muốn hai vợ chồng bên nhau ca đời, muốn thực hiện di nguyện lúc lâm chung của mẹ chồng, cô mới chấp nhận hi sinh lớn như vậy, kết quả lại đổi lấy sự nghi ngờ của chồng mình.

 

 

 

Trong khoảnh khắc này, Tần Minh Nguyệt chỉ thấy trời đất tối tăm, không có lấy một tia sáng.

 

“Chính Khải, sao anh có thể nghĩ như vậy chứ?” Tần Minh Nguyệt nói từng chữ một, trong lòng lại càng đau như cắt, sao người chồng mà cô luôn yêu thương, tin tưởng lại trở nên xa lạ như vậy chứ.

 

“Hừ.” Lưu Chính Khải hừ lạnh, sau đó nói đầy trào phúng  “Đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi, cô có biết là giờ nhìn cô như vậy tôi chỉ thấy ghê tởm không. Nếu cô thích thằng tình nhân như vậy, dám vì thằng đấy mà hại tôi thành như vậy, bây giờ tranh thủ lúc ông đây còn chưa mất hết kiên nhẫn với cô thì mau cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

 

Lưu Chính Khải chán ghét ra lệnh đuổi người, quay vào trong phòng, lúc này Tần Minh Nguyệt mới chợt nhớ ra mục đích chạy về lần này là gì.

 

Tần Minh Nguyệt lại nhào tới bên chân Lưu Chính Khải, ôm chặt lấy chân anh ta  “Con trai em đâu? Chính Khải, con trai đâu rồi? Bác sĩ bảo anh đem con đi rồi, rốt cuộc thì anh đem con đi đâu hả?”

 

“Ồ? Thì ra cô về là tìm đứa con hoang kia hả? Tiếc là cô tìm nhầm chỗ rồi, cô cảm thấy tôi sẽ đem đứa con hoang đấy về nhà tôi sao? Mang về thì đúng ý cô rồi còn gì? Tôi nói cho cô hay, cô bỏ suy nghĩ này đi, cả đời này, đứa con hoang kia cũng không có cơ hội bước chân vào nhà họ Lưu tôi đâu, cho dù cô có chuẩn bị kỹ lưỡng thế nào, Lưu Chính Khải tôi cũng tuyệt đối không nuôi con cho thằng khác. Mau buông ra cho tôi.”

 

Lưu Chính Khải mất kiên nhẫn đá Tần Minh Nguyệt mấy cái, ai ngờ Tần minh Nguyệt rất khỏe, đá kiểu gì cũng không buông tay, anh ta lại càng thêm mất kiên nhẫn.

 

“Rốt cuộc là anh đen con đi đâu hả? Bác sĩ bảo anh mang con đi, anh không mang nó về nhà, vậy anh mang con trai đi đâu hả?”

 

Tần Minh Nguyệt nghĩ tới con trai bị vứt ở chỗ nào đó, trong lòng vừa đau đớn lại lo lắng, nếu không phải còn dựa vào mong muốn tìm lại con trai chống đỡ thì cô đã không chịu nổi cảm giác tuyệt vọng này rồi.

 

Nhưng Lưu Chính Khải thấy Tần Minh Nguyệt tuyệt vọng như vậy, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, trong lòng anh ta sinh ra cảm giác được trả thù.

 

“Tôi đã bảo rồi, sao tôi có thể đem con hoang về nhà chứ, vừa ra khỏi cổng bệnh viện tôi đã vứt nó đi rồi, muốn tôi nuôi một đứa con hoang hả? Nực cười.” 

 

 

 

Không cần Lưu Chính Khải đánh đập, chỉ một câu này đã khiến Tần Minh Nguyệt đang túm chặt ống quần anh ta bất ngờ buông thõng tay, khoảnh khắc đấy, Tần Minh Nguyệt nghĩ, trời sập cũng chỉ như vậy mà thôi.

 

Lưu Chính Khải thấy Tần Minh Nguyệt tuyệt vọng như vậy, trong lòng rất thoải mái, nhìn cô đầy khinh miệt rồi quay người về phòng.

 

Lúc cửa phòng đóng lại, giọng nói cay nghiệt của anh ta vọng ra  “Mau cút đi, đừng làm bẩn nhà ông.”

 

Cho dù Lưu Chính Khải nói khó nghe, cay đắng thế nào thì Tần Minh Nguyệt vẫn tai ngơ mắt điếc, trong đầu cô chỉ còn có con trai mình, đứa con trai cô khó khăn lắm mới sinh được bị Lưu Chính Khải vứt?

 

Sao lại như vậy?

 

Đây là con cháu duy nhất là họ Lưu, sao anh ta nói vứt là vứt chứ?

 

Con trai mất rồi, Tần Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa, ngay lúc đấy, cô thậm chí tuyệt vọng tới mức muốn chết, có lẽ lên thiên đường sẽ gặp đứa con trai cô chưa kịp thấy kia.

 

Nhưng suy nghĩ ấy chỉ lướt qua, Tần Minh Nguyệt phảng phất nghe thấy những lời dặn dò của người mẹ chồng khổ cực trước lúc chết , phảng phất nghe thấy tiếng trẻ đang nỉ non khóc.

 

Không, cô không thể sa ngã như vậy, chẳng phải Lưu Chính Khải nói vứt con ở bệnh viện sao? Không chừng con trai còn đang chờ cô ở cổng bệnh viện đấy.

 

Tần Minh Nguyệt nghĩ vậy, cảm thấy thân thể lại tràn đầy sức mạnh, lết thân mình suy nhược chạy ra khỏi phòng. Cô không ngờ, lúc mình chạy đi, Lưu Chính Khải đang nhìn cô qua khe cửa, khóe miệng cười âm hiểm.

 

Tần Minh Nguyệt lê thân thể mệt mỏi tìm mọi góc bệnh viện, thậm chí tìm cả trong thùng rác nhưng không hề thấy chút dấu vết nào của con trai mình, ánh mắt người đi đường nhìn cô như đang nhìn một người điên, nhưng cô không hề phát hiện, chỉ chăm chăm tìm con trai.

 

Tần Minh Nguyệt không tìm thấy con trai, nhìn sang dòng người đi lại trên đường, cô thấy ai cũng kéo lại, nôn nóng hỏi  “Có thấy con trai tôi không?”

 

“Có thấy con trai tôi đâu không?”

 

 

 

 


/300

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status