Bác sĩ và y tá nhìn Tần Minh Nguyệt như vậy cũng rất bất đắc dĩ “Cô Tần à, hôm qua chồng cô đã làm thủ tục xuất viện đem con về nhà rồi.”
Hả
Lời của y tá không khác gì sét đánh ngang tai, Tần Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo, nếu y tá bên cạnh không nhanh chóng đỡ lấy thì cô đã ngã rạp xuống đất rồi.
Bác sĩ, y tá làm nghề này đã nhiều năm, gặp qua không ít chuyện, sản phụ còn đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, người chồng đã đem con đi trước, người sáng suốt đều biết có vấn đề.
Hơn nữa, hôm qua, chuyện cái anh Lưu Chính Hạo này còn làm náo loạn phòng bệnh đã truyền khắp bệnh viện, trong lòng mọi người tự nhiên có đủ loại suy đoán.
“Sao lại như vậy? Sao anh ta lại đem con tôi đi chứ?”
Nước mắt chảy dọc gương mặt Tần Minh Nguyệt, trái tim cô tràn đầy tuyệt vọng.
Kết hôn đã ba năm, Tần Minh Nguyệt hiểu rõ Lưu Chính Khải, anh ta vừa mới tra hỏi cô đứa bé là con ai xong lại đem đứa bé đi luôn, anh ta đã biết đứa bé này không phải con anh ta mà vẫn đem đi, nhất định không có ý tốt.
Tần Minh Nguyệt nghĩ tới con mình, bất chấp thân thể suy nhược, cố gắng an ủi bản thân, không quan tâm thân thể chịu nổi không còn sự ngăn cản của các y bác sĩ mà chạy ra khỏi bệnh viện, lao thẳng về nhà.
Tần Minh Nguyệt lết thân thể suy nhược về đến nhà mới phát hiện mình mặc quần áo bệnh nhân, không có chìa khóa nhà, cô không còn cách nào, đành cố nhấc tay đập cửa nhà mình từng cái một, miệng liên tục gọi tên chồng mình.
Cô gõ rất lâu, ngay cả hàng xóm cũng phải thò đầu ra xem, nhưng vừa nhìn thấy Tần Minh Nguyệt thì bắt đầu chỉ trỏ, xì xào bàn tán, không ai có ý đi lên giúp cô một chút.
Lúc này, Tần Minh Nguyệt chỉ nghĩ tới con mình nên không phát hiện hàng xóm không thích hợp.
Tần Minh Nguyệt vốn đang suy nhược, lại chạy chân trần về nhà, cố gắng gõ cửa một lúc lâu, thể lực đã cạn kiệt.
Cô dựa vào cửa, phì phò thở dốc, cánh tay không có sức gõ cửa như có như không, giọng nói cũng yếu đến mức không thành tiếng.
Ngay lúc Tần Minh Nguyệt cho rằng Lưu Chính Hạo không ở nhà, tuyệt vọng không biết phải làm gì bây giờ thì cửa bất ngờ mở ra, Tần Minh Nguyệt đang dựa vào cửa ngã thẳng vào phòng. Hàng xóm chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên thì cửa đã đóng chặt lại, lập tức hóng hớt bu đầy cửa.
Tần Minh Nguyệt ngã không nhẹ, chỉ cảm thấy sao bay đầy đầu, mãi chưa lấy lại tinh thần.
Ngược lại, Lưu Chính Khải đứng nhìn xuống Tần Minh Nguyệt, hai tay khoanh trước ngực, cười khinh miệt “Con đàn bà đê tiện này cũng có mặt mũi mò về cơ à? Dám cho ông đội nón xanh mà cũng dám về à? Sao trước kia tôi không phát hiện da mặt cô dày thế này nhỉ?”
Lưu Chính Khải nhìn Tần Minh Nguyệt ngã choáng váng trên đất, không chút đau lòng mà còn thấy sảng khoái.
Tần Minh Nguyệt vẫn chưa hồi phục tinh thần, nghe Lưu Chính Khải nói vậy suýt tức ngất, nhưng giờ cô bất chấp những lời nói khó nghe của Lưu Chính Khải, cô cần phải làm rõ chuyện quan trọng hơn.
Tần Minh Nguyệt không đứng dậy nổi, hai tay chống đất lết thân mình tới bên chân Lưu Chính Khải, túm chặt ốm quần anh ta, nhìn anh ta, khó khăn nói “Chính Khải, con trai đâu rồi?”
Con trai?
Lưu Chính Khải nghe vậy suýt cười, đồ đê tiện Tần Minh Nguyệt này còn có mặt mũi nói tới con trai à?
Cơn cáu giận biết mình vô sinh và bị vợ ngɵạı tình cộng lại, Lưu Chính Khải giơ chân đạp Tần Minh Nguyệt ra một bên, tức quá hóa cười nói “Con trai hả? Dù sao cũng không phải con của Lưu Chính Khải tôi, Lưu Chính Khải này sao có thể giúp con đàn bà đê tiện như cô nuôi con cho thằng khác chứ?”
Nhắc tới chuyện mình vô sinh, trong lòng Lưu Chính lại lại ngùn ngụt lửa giận, lại nhìn bộ dáng chật vật của Tần Minh Nguyệt, không ngừng thêm oán hận.
Đột nhiên, anh ta ngồi xuống, cười âm hiểm, bóng người bao phủ Tần Minh Nguyệt khiến Tần Minh Nguyệt cảm thấy cực kỳ áp lực. Dù sao Tần Minh Nguyệt cũng theo Lưu Chính Khải nhiều năm, thấy anh ta như vậy, trong lòng toát ra một cảm giác xấụ
“Chính Khải, anh muốn làm gì?”
Mặt Lưu Chính Khải dần dí sát vào Tần Minh Nguyệt, cô không đoán ra Lưu Chính Khải định làm gì, theo bản năng cho là Lưu Chính Khải muốn đánh mình, Tần Minh Nguyệt vội nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn Lưu Chính Khải.
Không xuất hiện đánh đập như dự kiến mà chỉ truyền tới tiếng mắng và hừ lạnh, Tần Minh Nguyệt mở mắt ra, chỉ thấy Lưu Chính Khải đang nhìn cô đầy khinh miệt và trào phúng “Đồ đê tiện nhà cô nhắm mắt làm gì? Cô tưởng tôi muốn hôn cô chắc? Cô nói xem sao cô đê tiện như vậy hả, lén lút ngɵạı tình, giờ còn dám về tìm tôi? Thấy Lưu Chính Khải tôi dễ bắt nạt lắm à? Dễ bị cô lừa lắm sao?”
/300
|