Mộ Thần hỏi "Em thích ăn gì?"
Thâm Thâm nói "Đúng vậy, em gái vẫn chưa nói thích ăn gì."
Vân Vân nói "Chúng ta quyết định cùng nhau đi hái những loại trái cây yêu thích Như vậy mọi người đều có thể ăn những gì mình thích "
Đây là lần đầu tiên có ai hỏi Đoàn Đoàn thích gì.
Bình thường đều là mẹ tự ăn một mình.
Đoàn Đoàn há miệng nhỏ xíu, không biết loại cảm xúc đang dâng trào trong lòng là gì, cô bé chưa lên tiếng thì mắt đã nhòe đi.
“Ơ, Đoàn Đoàn, sao em khóc vậy?”
“Sao thế Đoàn Đoàn?”
Sao tự nhiên em gái lại khóc rồi?
Đoàn Đoàn cũng không hiểu tại sao, nghe thấy anh chị hỏi han lo lắng, vội vàng chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lau đi nước mắt. Cô bé đã quen với việc không thể mang lại phiền toái cho mọi người, cũng không thể khiến ai lo lắng.
Cô bé rất can đảm,
Cũng rất mạnh mẽ
Đoàn Đoàn nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói “Em không sao, chúng ta đi hái trái cây thôi Mẹ em thích ăn lê nhất ”
"Được thôi "
"Tốt quá "
"Vậy chúng ta chia nhau đi tìm nhé "
Đám trẻ con mỗi người cầm mỗi chiếc giỏ nhỏ, nhảy nhót đi về phía vườn nho và luống dâu tây. Vân Vân vui đến nỗi bím tóc cũng nhảy theo từng bước chân của bé. Đoàn Đoàn lặng lẽ đi theo sau, nhìn cảnh tượng này, không tự chủ được mà mỉm cười.
"Em thích gì?
Đoàn Đoàn đang cầm một chiếc giỏ nhỏ trên cổ tay, khi cô bé nghe thấy âm thanh, cô bé mới nhận ra rằng anh Mộ Thần không biết đã đứng cạnh cô bé từ bao giờ. Anh trai cao như vậy, cô bé chỉ cao tới đầu gối anh ấy khiến bé không khỏi nghiêm túc suy nghĩ.
Những quả đào xanh chỉ có phần chóp mới hơi ửng hồng.
Nhưng đó lại là loại trái cây ngọt ngào và ngon nhất mà Đoàn Đoàn từng ăn
Trước đây, không ai hỏi cô bé thích ăn gì, cũng không ai quan tâm đến sở thích ăn uống của cô bé. Tất cả những gì Đoàn Đoàn có thể làm là ngoan ngoãn nghe lời mẹ.
Lúc này, đối mặt với người anh trai Mộ Thần lạnh lùng, Đoàn Đoàn ngược lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Đoàn Đoàn khẽ nói "... Em thích ăn đào."
Cô bé quyết định cho anh trai biết bí mật nhỏ của mình.
Bây giờ nó là là bí mật của hai người.
/744
|