Giang Lệ cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời chói chang đến mức nào, cô ta không muốn da mình bị đen đi, cũng không muốn đổ mồ hôi nhễ nhại trước ống kính. Giang Lệ tựa vào ghế sofa, ra vẻ đương nhiên hô lên "Đoàn Đoàn đại diện mọi người đi đi."
Dù sao cô ta cũng không muốn Đoàn Đoàn kết bạn tốt với người khác, Thâm Thâm và Vân Vân không đi, vậy thì không cần phải lo lắng nữa rồi.
Giang Lệ mỉm cười đầy mãn nguyện.
Ai ngờ hai cục bông nhỏ nghe em gái sắp đi, ngay lập tức đổi ý.
Thâm Thâm "Vậy con cũng đi " Vân Vân "Con cũng đi Con đã hứa với chú đạo diễn sẽ bảo vệ Đoàn Đoàn, không thể thất hứa " Ngay cả Mộ Thần cũng lạnh lùng chen ngang "Nhóm chúng con đi."
Giang Lệ và Tiểu Mễ Lạp vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức ngồi thẳng dậy "Không được "
Phản ứng kỳ lạ của hai người thu hút sự chú ý của mọi người. Thâm Thâm, Vân Vân, Đoàn Đoàn, Mộ Thần và đạo diễn đều nhìn sang, nhìn Giang Lệ rồi lại nhìn Tiểu Mễ Lạp.
Đạo diễn hỏi "Vậy mẹ của Đoàn Đoàn muốn đổi không?" Mộ Thần hỏi "Tiểu Mễ Lạp, em muốn đổi với anh?"
Hai người nhìn ra ngoài cửa, thấy ánh mặt trời chói chang, rực rỡ, nghiến răng "Thôi được rồi, chỉ là tụ tập một lần thôi, sẽ không sao đâu "
Bên ngoài trời nắng thực sự rất to. Trước khi đi chơi, Văn Văn và Khương Dĩnh đã xịt cho Vân Vân và Thâm Thâm thuốc chống muỗi cho hai cô cậu, đồng thời tìm mũ che nắng đội lên đầụ Chỉ có Đoàn Đoàn đứng bơ vơ trước cửa.
Giang Lệ nheo mắt cười khinh miệt "Chỉ là vài con muỗi nhỏ và chút nắng thôi, có đáng để làm ầm ĩ đến vậy không?"
Cô ta hoàn toàn quên mất rằng mỗi khi bản thân nhìn thấy ánh nắng chói chang như vậy, lại không muốn ra ngoài.
Đạo diễn nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thầm nghĩ "Vị phụ huynh này có biết điều hay không? Tất cả các phụ huynh khác đều đang xịt thuốc chống muỗi, đội mũ cho con, vậy mà cô ta lại như cố tình muốn khiến con mình khó xử vậy."
Anh ấy nhìn vào ống kính livestream, chuẩn bị gọi nhân viên chuẩn bị cho Đoàn Đoàn.
Ai biết Mộ Thần mang một chai xịt màu xanh lá đi tới, quỳ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm cẩn thận xịt lên bắp chân trắng như tuyết cùng cánh tay nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn.
Làn da của trẻ em rất mỏng manh, chỉ mới đứng ở cửa cũng bị nắng làm cho ửng hồng.
Khi Mộ Thần đứng dậy, Đoàn Đoàn ngước lên. Một chiếc mũ che nắng vừa vặn được đội lên đầu cô bé, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của bé. Đoàn Đoàn vội vàng dùng hai bàn tay mềm mại trắng nõn của mình nắm lấy vành mũ, nhấc vành mũ lên cao, nhìn thấy anh trai Mộ Thần đang nghiêng người, mái tóc đen nhánh xõa xuống che tai, nhưng tai lại đỏ bừng.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt điển trai lạnh lùng không biểu cảm của anh ấy.
Đoàn Đoàn há miệng nhỏ, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Mộ Thần liếc nhìn cô bé, giơ bàn tay với những khớp nối rõ ràng lên.
Hành động này giống như khi mẹ chuẩn bị đánh cô bé, Đoàn Đoàn không biết mình đã làm sai gì, theo bản năng rụt cổ lại, nhắm chặt mắt. Không ngờ cơn đau quen thuộc không giáng xuống mặt, ánh sáng trước mắt tối sầm lại.
Đoàn Đoàn sững sờ, mở to đôi mắt tròn xoe, nhận ra vành mũ lại được kéo xuống.
Ủa, sao không bị đánh?
Đang nghĩ ngợi, vành mũ lại bị ấn mạnh xuống.
Giọng nói bực bội của anh trai vang lên
"Đừng suy nghĩ nhiềụ"
/744
|