“Tôi muốn mua đồ.”
Tô Mạt “Tự nhiên xem đi.”
Làm kinh doanh mà, khách hàng là thượng đế.
Bất kể trước đó có mâu thuẫn hay không, chỉ cần trả tiền thì chính là “ông lớn”.
Huống hồ, giữa cô và cô gái này cũng chẳng có mâu thuẫn gì đáng nói.
“Cái này bao nhiêu?”
Cô gái cầm một chiếc hộp trang sức cỡ nhỏ hỏi.
Tô Mạt mỉm cười, đôi môi đỏ khẽ mở “Một nghìn hai trăm tám mươi.”
Nghe xong, tay cô gái run lên “Bao, bao nhiêu?”
Một tháng cô ta làm lương chỉ có ba nghìn tám.
Một món đồ nhỏ như vậy mà giá tận một nghìn hai trăm tám mươi?
Tô Mạt “Cô là khách hàng đầu tiên của tôi từ khi khai trương, tôi có thể giảm giá cho.”
Cô gái hít sâu, nghĩ chắc lại như mấy cửa hàng ở quảng trường Kim Vực, giá niêm yết năm nghìn sáu, giảm giá còn hai trăm ba.
Tô Mạt cong mắt cười “Một nghìn hai trăm bảy mươi chín, thế nào?”
Cô gái xụ mặt.
Giảm đúng một đồng, vậy tính ra là giảm giá mấy phần trăm đây?
Thật ra, ngay từ khi cô gái này bước vào, Tô Mạt đã nhìn ra, cô nhóc căn bản không phải đến để mua đồ mà là để dò xét tình hình.
Mấy cô gái trẻ mới biết yêu, luôn nghĩ rằng nắm được cái gọi là tình địch thì có thể “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Suy nghĩ này, ừm, ngốc thật.
Cô gái đứng ngượng ngùng, không nhúc nhích, cầm chiếc hộp trang sức trong tay, bỏ không được mà giữ cũng không xong.
Vì sĩ diện, cô ta cố gắng tỏ ra bình thản.
Tô Mạt đặt cốc nước xuống, suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nhìn cô gái “Cô có muốn làm việc ở đây không?”
Cô gái chưa kịp hiểu “Gì, gì cơ?”
Tô Mạt cười duyên “Như vậy thì cô có thể giám sát tôi và Tần Thâm rồi.”
Cô gái “…”
Tô Mạt nắm bắt tâm lý của những cô gái trẻ tuổi kiểu này rất chuẩn, không vội, chỉ nói “Cô suy nghĩ thử đi.”
Nói xong, cô quay người đặt lại cốc nước.
Cô vừa đặt cốc xuống, phía sau đã nghe giọng cô gái vang lên “Lương bao nhiêu?”
Tô Mạt “Thử việc ba tháng, mỗi tháng năm trăm.”
Cô gái “Năm trăm? Một cái hộp nhỏ cô bán một nghìn hai trăm tám mươi, vậy mà lương nhân viên chỉ năm trăm?”
/599
|