Tô Mạt khẽ hít một hơi, không muốn tiếp tục chủ đề này “Sư mẫu, khi nào con về Dung Thành sẽ đến thăm người.”
Lúc cúp máy, Tô Mạt còn chưa thoát khỏi cảm giác đè nén từ cuộc gọi, thì một bóng dáng trắng muốt bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Ngay sau đó, cô nhìn rõ người đứng trước mình.
Chính là cô gái vừa tát Tần Thâm ở đầu hẻm.
Cô gái mắt đỏ hoe, chỉ tay về phía Tô Mạt, quay lại hỏi Tần Thâm đang đứng cách đó không xa “Là cô ta phải không?”
Tô Mạt "??"
Tần Thâm không biểu lộ cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng như muốn nói người lạ chớ gần.
Thấy anh không trả lời, cô gái càng thêm tức giận “Anh nghĩ anh không nói thì tôi sẽ không nhận ra cô ta sao? Rõ ràng trong điện thoại của anh có ảnh của cô ta.”
Tô Mạt hỏi “Ảnh nào?”
Cô gái nghe vậy quay qua nhìn cô, vừa thấy gương mặt xinh đẹp và thân hình gợi cảm của Tô Mạt, vành mắt càng đỏ rực.
Tô Mạt nhướng mày, biết hỏi cô gái này cũng không hỏi được gì, liền nhìn về phía Tần Thâm, một lần nữa thốt ra lời kinh người.
“Ảnh nào vậy?”
“Tần Thâm, anh lén giữ ảnh của tôi để sóc lọ hả?”
Tô Mạt vừa dứt lời, cô gái nhỏ đứng trước mặt cô há hốc miệng thành hình chữ ‘O’, rõ ràng là chưa từng nghe qua những lời lẽ “táo bạo” như thế này nơi công cộng.
Tần Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, đôi lông mày khẽ nhíu “Không có.”
Tô Mạt “Vậy là ảnh gì?”
Giọng anh trầm xuống “Lúc đi xem mắt, dì Triệu gửi cho tôi một tấm ảnh đời thường của cô.”
Tô Mạt “Ồ.”
Thì ra là vậy.
Giải thích xong, Tô Mạt tự cảm thấy không cần thiết phải ở lại nữa. Cô cất điện thoại, vứt vỏ cây kem vào thùng rác bên cạnh, rồi mang giày cao gót quay về tiệm của mình.
Tiệm này là cô mới mở.
Để tránh bản thân ngày càng suy đồi sa đọa, cô ép mình phải vực dậy, đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiềụ
Cửa hàng chuyên bán các loại đồ trang trí nội thất sơn mài.
Mỗi món đều đắt đến mức khó tin.
Trong một thị trấn nhỏ với mức lương trung bình ba nghìn, gần như chẳng ai mua nổi.
Còn lý do cô mở tiệm này, vì ngoài kỹ năng này ra, cô chẳng biết làm gì khác.
Đang vừa uống nước vừa nghịch điện thoại, cửa tiệm bỗng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cô gái lúc nãy ở trước cửa chất vấn cô, giờ rụt rè bước vào.
Tô Mạt hờ hững liếc lên, nụ cười quyến rũ “Có việc?”
/599
|