Tô Mạt nhướng mày “Không mở cửa à?”
Người đàn ông nở một nụ cười “Mở chứ, chỉ là tôi mở quán đã lâu mà chưa từng tiếp khách nào đến sớm thế này, xin lỗi nhé.”
Tô Mạt cười khẩy “Không ai thất tình sao?”
Người đàn ông “Cũng có, nhưng thường thì đến nửa đêm ăn uống no say mới tới.”
Nghe ra hàm ý trong câu nói, Tô Mạt gật đầu “Hiểu rồi, người ta đều có bạn bè.”
Hóa ra mọi người đều ăn uống xong xuôi ở đâu đó rồi mới chuyển địa điểm đến đây.
Dựa vào thời gian này, có sớm nhất cũng phải sau chín giờ.
Còn kiểu như cô, không ăn không uống mà đi thẳng tới quán rượu, ở Trường Lạc này đúng là độc nhất vô nhị.
Trong lúc trò chuyện, người đàn ông pha một ly rượu, đặt trước mặt cô “Tặng cô.”
Tô Mạt nhận lấy, môi đỏ cong lên “Không cần, tôi tự trả.”
Quán rượu bật nhạc nhẹ, cô vừa uống rượu vừa nói chuyện đôi ba câu với người pha chế. Qua đó, cô biết anh không phải người địa phương, anh mở quán rượu ở đây là để chờ một người.
Tô Mạt nhếch môi cười “Phụ nữ?”
Người đàn ông không phủ nhận “Ừ.”
Tô Mạt “Chung tình ghê.”
Người đàn ông hỏi lại “Còn cô?”
Tô Mạt nhàn nhạt đáp “Tôi à, vừa bị người ta đá.”
Biểu cảm kinh ngạc thoáng qua gương mặt anh “Cô bị đá?”
Tô Mạt cười “Trông không giống sao?”
Người đàn ông trả lời thật lòng “Thật sự không giống.”
Tô Mạt thuộc kiểu phụ nữ đẹp rực rỡ.
Với nhan sắc như cô, chỉ cần nhấc ngón tay, đã có cả đám đàn ông xếp hàng chờ chực, trông cô không giống kiểu sẽ bị người khác bỏ.
Nhận ra suy nghĩ trong mắt anh, cô không nói gì, chỉ nhếch môi, uống cạn ly thứ hai.
Liền mạch ba ly rượu, đầu óc bắt đầu hơi choáng. Cô định lấy điện thoại để quét mã trả tiền thì một tin nhắn bật lên trên màn hình.
“Thằng khốn Tưởng Thương gửi thiệp cưới cho cô kìa.”
Nhìn tin nhắn, Tô Mạt nheo mắt, quét mã trả tiền.
Ra khỏi quán rượu, chủ quán hỏi có cần gọi xe cho cô không.
Tô Mạt không quay đầu lại, chỉ giơ cánh tay trắng ngần lên vẫy nhẹ.
Đi được vài bước trong hẻm nhỏ, gần đến lối ra, cô bỗng thấy một bóng người quen thuộc.
Tần Thâm đang tựa lưng vào tường, che tay chắn gió châm thuốc.
/599
|