Câu trả lời của cô khiến đối phương im lặng một lúc lâụ Cuối cùng, một chuỗi ký tự cảm thán bật lên Đệt đệt đệt đệt
Tô Mạt Cậu có chức năng đó sao?
Người kia Tưởng Thương đẩy nhanh lịch cưới rồi, mốt này
Kèm theo tin nhắn là một ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè của Tưởng Thương.
Tôi sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày 6 tháng 7 tại khách sạn Hải Thiên. Trân trọng kính mời mọi người đến dự.
Phía dưới là một tấm ảnh cưới.
Tô Mạt liếc qua, không phóng to, chỉ khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười đầy chế giễụ
Sau cuộc trò chuyện, thoạt nhìn cô vẫn như thường, nhưng thực chất lại càng uể oải hơn, đến cả bữa trưa cũng không ăn, chỉ xách túi bắt taxi về nhà.
Tâm trạng không yên, nên Tô Mạt không nhận ra bên trong cửa sổ kính của tiệm bên cạnh, có một người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế cao, một chân chống đất, chân kia hơi co lên, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn bóng lưng cô.
Trong tay anh cầm điện thoại, trên màn hình là một tin nhắn đã đọc nhưng chưa được trả lời Sư huynh, Tưởng Thương mốt này cưới.
Cảm giác chán nản thường bắt đầu từ lúc hoàng hôn buông xuống.
Khi ánh sáng tắt dần, con người cũng mất đi sự sôi nổi, tích cực.
Tô Mạt cũng không ngoại lệ.
Sau khi về đến nhà, thấy xung quanh chẳng có ai, cô chẳng buồn giả vờ nữa. Đá văng đôi giày cao gót, cô đi thẳng vào phòng ngủ, ngã người xuống giường.
Không có gì mà một giấc ngủ không thể giải quyết.
Nếu một giấc không được, thì ngủ hai giấc.
Nhắm mắt lại, Tô Mạt khẽ mím môi, bất ngờ một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.
Nói không buồn, là dối.
Bảy năm thanh xuân, toàn bộ trái tim đều dành cho một người, cuối cùng lại nhận về kết quả như thế. Ai mà không buồn?
Một người đời được mấy lần bảy năm?
Trong lòng cô buồn bã, nhưng bản chất lại mạnh mẽ, tuyệt đối không thừa nhận.
Cô trở mình vài lần trên giường, rồi mơ màng thiếp đi.
Khi tỉnh lại, ngoài trời đã ngả hoàng hôn.
Cô ngồi thừ trên giường một lúc, vuốt vuốt mái tóc rối, sau đó đứng dậy rửa mặt, trang điểm thật đẹp, rồi ra khỏi nhà.
Càng chán nản, càng phải tỏ ra tích cực.
Nếu không, cảm giác ngột ngạt ấy sẽ nhấn chìm mình đến nghẹt thở.
Thị trấn nhỏ chẳng có gì gọi là cuộc sống về đêm. Đi một vòng, Tô Mạt chỉ tìm được một quán rượu khuất trong con hẻm nhỏ.
Cô bước vào với đôi giày cao gót, ánh đèn bên trong mờ ảo. Một quầy bar gỗ dài cùng vài bàn ghế xếp ngay ngắn tạo nên chút không khí của một quán rượu yên tĩnh.
Tô Mạt đi thẳng đến quầy, ngồi xuống. Người pha chế là một người đàn ông ngoài ba mươi. Anh liếc cô một cái, rồi quay đầu nhìn đồng hồ treo tường. Dù ngạc nhiên, vẻ mặt vẫn rất bình thản.
/599
|