Nhưng mà Tư An Húc cũng không nhiều lời, giống như không nghe thấy gì, đi thẳng vào.
“Tiểu thiếu gia, sữa của người đến rồi đây.” Quản gia Tôn giơ bình sữa trong tay lên, nhét vào trong tay Tư An Húc, ra hiệu cho bà Trương đưa đứa bé cho Tư An Húc “Bà Trương, để thiếu gia bón đi.”
Nhìn thấy bình sữa đột nhiên bị nhét vào trong tay mình, Tư An Húc sững sờ một lúc, lúc dời ánh mắt sang đứa nhỏ được bà Trương ôm trong ngực, đứa nhỏ đôt nhiên như thể cảm nhận được điều gì đó, bỗng mỉm cười, hai tay một mực hướng về phía anh, giống như muốn được anh bế.
Lúc đó, tận sâu trong tim của Tư An Húc xẹt qua một loại cảm giác khó nói thành lời, anh từ trước đến nay đều lạnh lung, đến phụ nữ cũng không cần, càng không cần có con, nhưng lúc này, nhìn thấy đủ loại cử động của đứa bé, sự lạnh lùng trên mặt cũng trở nên ám áp một chút.
Bà Trương nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của tiểu thiếu gia, khuôn mặt cười lên đầy nếp nhăn lại càng nhăn lại.
“Đây quả thật là cha con liền tâm, bà già này ở đây chăm sóc cậu cả nửa ngày, cậu đến cười một cái cũng không, thiếu gia vừa quay lại cậu liền tươi cười rạng rỡ.” Đứa trẻ không biết người lớn đang nói gì, tay vẫn như cũ hướng về phía Tư An Húc, cười đến chảy nước miếng.
Tư An Húc không có bắt kỳ động tác nào, ngắn ngơ ở đó, cần bình sữa trong tay nhìn đứa nhỏ.
Sâu trong lòng là thứ cảm giác quá lạ lẫm, hơn hai mươi năm qua, hình chư chưa từng trải qua cảm giác này, điều này khiến Tư An Húc nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
“Thiếu gia, nhanh đút sữa cho tiểu thiếu gia uống đi, chắc cậu ấy đói rồi.”
Nói rôi bà Trương đi hai bước đên bên cạnh Tư An Húc, giao đứa bé cho Tư An Húc.
Trải qua buổi tập luyện hôm qua, mặc dù nói là tư thế bé trẻ vẫn chưa tiêu chuẩn, thân thể vẫn có chút cứng ngắc, nhưng Tư An Húc đã có thể bế đứa bé trên tay một cách chắc chắn.
Vào trong lòng Tư An Húc, đứa bé rõ ràng càng vui vẻ, hai cái tay nhỏ cứ động đậy trước ngực của Tư An Húc, giống như muốn nắm cúc áo của Tư An Húc.
Tư An Húc áp chế cảm giác lạ lẫm trong lòng xuống, nhắc chân sải bước đến sô pha phía trước, ngồi xuống, dưới sự chỉ đạo của bà Trương, đút sữa vào miệng của đứa bé.
Đứa bé mới bắt đầu còn có chút kháng cự, nhưng sau khi thử miếng đầu tiên, lập tức bú một cách say sưa, miệng chụt chụt chụt như đang ăn thứ đô ăn ngon nhất thiên hạ vậy.
“Tiểu thiếu gia thật biết ăn, thiếu gia cậu xem, cu cậu bình thường uống sữa bột nào có ngoan như vậy, mỗi lần đầu cứ lắc bên này bên kia, giày vò cả nữa ngày mà mới uống được một chút, lần này thì tốt rồi, ăn tốt, thì có thể dễ dàng lớn lên.”
Mặc dù bà Trương và quản gia Tôn không nói gì, nhưng luôn cảm thấy rất lo lắng, tiểu thiếu gia luôn không chịu uống sữa bò, dù rất đói nhưng cứ uống vào là nôn ra, người nhỏ nhỏ, so với đứa trẻ bình thường khác thì nhỏ hơn.
Quản gia Tôn gật gật đầu đồng ý với lời nói của bà Trương, thấy tiểu thiếu gia uống say sưa như thế, quản gia Tôn thầm nghĩ vẫn nên bồi bổ thân thể cho vị nhũ mẫu kia nhiều hơn, sữa quá ít, thế nào cũng không đủ cho tiểu thiếu gia uống.
Nghĩ đến lập tức hành động, quản gia Tôn cung kính hướng về phía Tư An Húc gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Vừa đi được hai bước, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, dừng bước lại, quay đầy hướng Tư An Húc “Thiếu gia, tên của tiểu thiếu gia đã nghĩ xong chưa?”
Tên?
Tư An Húc nhìn quản gia Tôn một cái, đôi mắt tràm xuống, lại nhắc mi mắt lên, lạnh lùng nói ra ba chữ “Tư Nhất Nặc.”
“Tư Nhất Nặc? Lời hứa ngàn vàng, tên này hay, Nhát Nặc tiểu thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng có tên rồi.”
Bà Trương vừa nghe thấy cái tên Tư An Húc nói ra, liền cảm thất cực kỳ hay, lập tức mỉm cười với Tư Nhất Nặc, Tư Nhất Nặc dường như cảm nhận được điều gì đó, bàn tay luôn cầm bình sữa hướng về phía bà Trương lắc lắc.
“Ây dô, tiểu thiếu gia thật thông minh, biết bà Trương đang nói chuyện với cậu, đều hiểu mà đáp lại, lớn lên nhát định lợi hại như thiếu gia.”
Tư An Húc hoàn toàn không cảm thấy đứa trẻ nhỏ như vậy có thể nghe hiểu tiếng người, chỉ là bọn họ vui vẻ, liền kệ bọn họ vậy.
Mà bên này, quản gia Tôn vừa về đến đại sảnh tiền viện, liền nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Tần Minh Nguyệt, mà người hầu đứng trước mặt cô vẻ mặt khó xử.
“Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia Tôn bước từ lầu hai xuống, cầu thang còn chưa xuống hết, một giọng nói nghiêm nghị truyền đến, Tần Minh Nguyệt nghe tiếng, vẻ mặt càng thêm khốn quẫn.
/300
|