Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 106 - Càng lớn càng không sợ trời không sợ đất

/115


Trong nguyên tác, Hà Sở Tiêu ở cùng với Cầm Đình An tận mấy ngày rồi mới miễn cưỡng trở về Áng Ngọc Phong.Nhưng bây giờ hắn đã về sớm hơn dự tính, liệu hai sư đồ có thêm thời gian ngồi lại trò chuyện với nhau không?

Thẩm Hi Dao vừa đi vừa nghĩ, nhưng đột nhiên một lực kéo mạnh khiến y phải dừng lại

"Chuyện gì?".Thẩm Hi Dao nhíu mày,nhìn Hà Sở Tiêu

Hà Sở Tiêu ngập ngừng: "Sư tôn,chúng ta cứ đi như vậy về Áng Ngọc Phong sao ạ?"

Bấy giờ Thẩm Hi Dao mới phát hiện mình đã nắm tay Hà Sở Tiêu từ nãy đến giờ,đi một mạch ra ngoài thanh lâu.Mấy cô nương bên đường trông thấy hai người thân thiết như vậy liền đỏ mặt,âm thầm bàn tán

Y cảm thấy hành động của mình có phần quá khích,bèn thu tay về,cũng không biết giải thích thế nào nên chọn cách im lặng luôn

Hà Sở Tiêu nhận ra sự quan tâm bất thường của sư tôn,trong lòng bất giác hạnh phúc vô cùng, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên

"Sư tôn..."

"Câm miệng,ngự kiếm về đi"

Hà Sở Tiêu nhìn gương mặt đã đỏ lên vì ngượng ngùng của y không tài nào khiến hắn giận nỗi,hắn cười nói:"Sư tôn,con không có kiếm"

Hắn trưởng thành rồi,không còn nhút nhát như trước. Hắn thầm nghĩ ,phải chăng sư tôn cũng đã thay đổi?

Hắn tự hỏi,trong bốn năm qua người đã trải qua những gì mà từ một tông sư cao ngạo hở ra là cầm Nhị Thập

Thất đánh người,thì nay lại dễ dàng xấu hỗ bởi mẫy lời bàn tán,thậm chí người cũng không đánh hắn như trước?

Sự thay đổi tưởng chừng bé nhỏ này vẫn không qua được mắt hắn.Hơn nữa ban nãy người vừa ...vừa nắm tay hắn

Càng nghĩ càng khiến tâm trạng hắn vui vẻ hơn:"Sư tôn,người đừng giận,con biết người là lo cho danh tiếng của

Áng Ngọc Phong...mấy lời bàn tán đó,không cần để tâm đâu"



Thấm Hi Dao thẹn quá hóa giận, lớn giọng:"Ta đã bảo ngươi câm miệng! Nếu không có kiếm thì ...thì...". Y ngập ngừng:"Xem như lâu ngày không gặp,ta cho phép ngươi ngự kiếm cùng ta"

Đã quen tỏ ra lạnh lùng nhiều năm,nay đột nhiên nói mấy lời quan tâm đương nhiên gượng miệng vô cùng.Tuy rằng đây không phải lần đầu y cùng hắn ngự kiếm,nhưng vẫn là có chút...ngại ngùng

Hà Sở Tiêu cười cực kỳ tươi,đáp:"Vâng"

Lần nữa Thẩm Hi Dao đối diện với đôi mắt trong sáng đơn thuần kia của Hà Sở Tiêu,trái tim bất giác trĩu xuống một nhịp

Trước khi bị đẩy vào vệt nứt Giao Thiên,chẳng lẽ Hà Sở Tiêu vẫn một lòng tin tưởng vào vị sư tôn không xem trọng hắn sao?

Chẳng lẽ hắn không mảy may nghi ngờ gì về sư tôn,chỉ cần một câu quan tâm liền bỏ qua hết tất thảy mọi điều bất công mà hắn đã phải chịu trước đó?

Chẳng lẽ khi xuống núi,hắn không điều tra về tung tích của cha mẹ mình ư?

Chẳng lẽ...hắn không biết người giết mẫu thân sư tôn của hắn?

Nếu Hà Sở Tiêu biết được kẻ đã gây ra vụ thảm sát ở Thánh Tông Đường thì liệu rằng hắn còn giữ nguyên được nụ cười này không?

Trở về Áng Ngọc Phong

Tinh Tuyết Tuyết thấy sắc mặt Thẩm Hi Dao ban nãy âm u đáng sợ,cô nhóc lo sư đệ sẽ không toàn thây trở về sau vụ việc này nên đứng ngoài đợi

Cô nhóc dự định nói đỡ cho Hà Sở Tiêu vài lời, còn nếu hắn bị đánh ngay ở thanh lâu thì đành bó tay thôi,cùng lắm là ngăn không cho sư tôn đánh chết đệ tử của mình

Nhưng đợi không được bao lâu thì thấy sư tôn bay về,hơn hết là Hà Sở Tiêu không những được ngự kiếm chung mà có thể cũng không có bất cứ thương tích nào

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt Tinh Tuyết Tuyết:"Sư tôn?"

Thẩm Hi Dao đáp xuống, ném ngay cho Hà Sở Tiêu ánh mắt không hài lòng,sau đó quay sang nói với Tinh Tuyết Tuyết:"Bảo nó vào trong chép môn quy mười lần".

Nói xong y chắp tay sau lưng,một mạch đi thẳng vào phòng.Bên kia Tinh Tuyết Tuyết vuốt ngực,thở phào nhẹ nhõm:"Tỷ tưởng đệ sắp biến thành cái xác rồi chứ"

Hà Sở Tiêu cười:"Đệ cũng bất ngờ lắm,sư tôn ấy vậy mà không đánh đệ"



Tinh Tuyết Tuyết kéo tay Hà Sở Tiêu, nói:"Sư tôn không đánh nhưng hình như người vẫn rất giận. Đệ vào chép môn quy đi ,bằng không người đuổi đệ khỏi Áng Ngọc Phong mất"

Hà Sở Tiêu không nhấc bước chân,nói:"Đệ thuộc lòng tất cả môn quy rồi,không chép nữa đâu"

Tinh Tuyết Tuyết nói:"Nhưng sư tôn bảo..."

Hà Sở Tiêu cắt lời:"Không sao đâu.Tỷ cứ tiếp tục công việc đi,đệ đi xem xét tình hình của sư tôn đã"

Tinh Tuyết Tuyết thấy sư đệ đã trưởng thành, không nên bắt ép làm chuyện hắn không muốn nên không nói thêm nữa:"Được,cơ mà khi sư tôn hỏi thì tỷ không chịu trách nhiệm đâu"

Hà Sở Tiêu móc trong túi ra một viên kẹo,đặt vào bàn tay Tinh Tuyết Tuyết: "Đệ vừa mua,cho tỷ đó"

Tinh Tuyết Tuyết mỉm cười,khẽ vuốt sống mũi Hà Sở Tiêu:"Lớn rồi,biết mua quà nịnh nọt rồi"

Hà Sở Tiêu đáp:"Đâu có đâu có,đệ làm gì có ý nịnh nọt"

"Còn chẳng phải sao,đệ muốn tỷ che giấu việc chép môn quy chứ gì"

Hà Sở Tiêu không đáp,chỉ cười một cái rồi đẩy đẩy sư tỷ về phòng: "Không cần giấu đâu,đệ đi làm dịu tâm trạng người xuống.Sư tôn thích ăn đồ ngọt mà, đệ có đầy kẹo"

Bên kia,trạng thái Thẩm Hi Dao không được tốt mấy,y không hiểu vì sao mình vẫn ứng xử với Hà Sở Tiêu lạnh lùng như vậy, rõ ràng ban đầu y đã thầm nghĩ sẽ nhẹ nhàng hơn chút rồi

Còn nữa, Hà Sở Tiêu càng càng càng không sợ trời không sợ đất,hắn dám...dám ôm eo .Chuyện ở thanh lâu y vốn đã bỏ qua rồi, ai ngờ lúc ngự kiếm hắn còn ôm y chặt hơn nữa chứ!!

Thật là tức chết!

Thẩm Hi Dao phải kiềm chế dữ lắm mới không gọi Nhị Thập Thất,chỉ bắt hắn chép môn quy

Bỏ mọi chuyện qua một bên,Thẩm Hi Dao muốn về phòng nghỉ ngơi.Cánh cửa vừa mở ra,đột nhiên một chiếc gối từ trong ném thẳng vào mặt y

Thẩm Hi Dao nhất thời choáng váng,song rất nhanh nổi giận đùng đùng: "Chuyện gì vậy?!

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status