Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi
Chương 104 - Có đồ đệ nào ôm sư tôn thế kia không?
/115
|
Ma ma cười cười,sau đó dắt Thẩm Hi Dao lên lầu
Thẩm Hi Dao vừa đi vừa thầm nghĩ cách làm sao để ứng phó khi đối diện với Hà Sở Tiêu
Nên đánh hắn một trận hay nói lời ngọt ngào?
Với những gì y biết thì Cầm Đình An chắc chắn sẽ không xuất hiện tại nơi này đâu.Một phần vì hắn tránh đàn ông như tránh tà, thứ hai vì một đống môn quy ở Mạn Đàm Tông không cho phép hắn đến mấy nơi ô uế thế này
Cầm Đình An trong nguyên tác dẫu có phần nhu mì hiền lành,song lại rất tài giỏi,không những thực hiện tốt môn quy mà còn thường xuyên ra ngoài săn đêm. Điều này khiến Mộ Khuynh Tâm rất hài lòng,cho phép hắn tự do đi lại
Còn Cầm Đình An hàng giả thì... không biết nói thế nào. Đừng nói là diệt trừ yêu quái, chưa chắc gì hắn đã biết dùng kiếm.Hơn nữa thì hắn vô cùng ngang bướng,không chịu làm theo lắm thứ môn quy mệt mỏi này
Bảo sao ngoài cuộc thi Đạm Hội và lấy thần khí ở núi Linh Sơn thì Mộ Khuynh Tâm không cho Cầm Đình An ra khỏi Mạn Đàm Tông thêm nửa bước
Cho dù xét về nhiều mặt thì Cầm Đình An cũng không đến đây
Ma ma dẫn y tới một căn phòng,cơ mà bên trong phòng không hề có tiếng động gì,cũng không có ánh đèn. Ma ma kinh ngạc vô cùng,song cũng thử gõ cửa
Không có tiếng đáp lại
Ma ma không tỏ ra biểu hiện bất thường,song lập tức đẩy cửa bước vào
Căn phòng trống trơn,trên bàn đặt một túi bạc
Ma ma thấy bạc thì sáng hai mắt cả lên.Bà ta chạy lại nhặt lấy túi bạc kia rồi nhanh chóng thông báo với Thẩm Hi
Dao:"Thật ngại quá,vị công tử ban nãy chắc đã rời đi rồi,hay cô nương về tìm lại đi"
Thẩm Hi Dao ném cho bà ta cái nhìn sắc lạnh,chau mày tức giận:"Vô dụng"
Nói xong y cũng phản thèm xem phản ứng của ma ma mà quay mặt đi,tay vịn vào cầu thang,tự mình nhìn quanh tìm người
Giữa một nơi nam nữ nhộn nhịp qua lại,tiếng cười nói náo nhiệt không ngớt, tìm một người quả nhiên không phải chuyện đơn giản
Hà Sở Tiêu không có trong phòng,vậy hắn có thể đi đâu được?
Bất chợt giữa những tấm màn đỏ thắm xuất hiện một bóng người nam tử áo trắng,tóc búi cao,sau lưng đeo thanh kiếm rất đỗi tầm thường kia
Thấm Hi Dao mở tròn mắt
Y như ma xui quỷ khiến,vô thức đi theo bóng nam tử kia.Nhưng người nọ đi nhanh quá,y đuổi đến một căn phòng thì mất dấu
Đột nhiên y trông thấy hai kẻ mặc áo choàng đen rất khả nghi đi đến.Thẩm Hi Dao biết rõ không nên để lộ thân phận,bèn bước vào căn phòng bên cạnh nấp
Tình thế cấp bách,dù không muốn nhưng y vẫn phải đành chui xuống gầm giường để lẫn tránh hai kẻ lạ mặt ki-
a. Trùng hợp thế nào mà hai kẻ kia vào luôn căn phòng y đang trốn,ngồi xuống rồi bắt đầu bàn chuyện
Thẩm Hi Dao không vội đánh rắn động cỏ,cứ nghe câu chuyện của hai kẻ kia trước rồi tính sau.Y không thở mạnh, lắng tai để nghe rõ cuộc đối thoại
Nhưng y chợt phát hiện...hình như phía sau lưng mình còn có thêm một người nữa!
Người nọ choàng tay qua eo y,áp sát lại,dùng giọng nói cực kỳ trầm ấm mê hoặc:"Sư tôn,người đến rồi,con sợ lắm"
Không cần nói cũng biết đây là ai
Là vị đồ đệ y hận vì không thể đối xử với hắn tốt hơn chứ ai nữa!!
Hà Sở Tiêu nói rất nhỏ,dĩ nhiên cũng sợ đánh động đến người gần đó:"Sư tôn,đích thân người đến tìm con,con cảm thấy hạnh phúc vô cùng"
Khoảng cách này quá gần rồi...vành tai Thẩm Hi Dao không kiểm soát được mà đỏ lên
Làm màu đã nhiều năm,cảm xúc của y không biểu hiện ra ngoài nhiều ,thầm gỡ bàn tay hắn ra,khẽ quát: "Mau buông ra!!Đừng làm càn"
Hà Sở Tiêu không buông, không những vậy còn dùng giọng điệu ngây thơ nói:"Sư tôn,bốn năm rồi,người vẫn không hề thích con...con chẳng qua nhớ người,nhớ nhà quá thôi"
Thẩm Hi Dao không đáp,bởi y cũng nhớ hắn
Nhớ một Hà Sở Tiêu ngoan ngoãn,luôn cười với y
Nhưng Hà Sở Tiêu dường như không còn sợ bị đánh nữa,ôm eo y ngày một chặt,hơi thở cũng gần hơn.Gương mặt
Thẩm Hi Dao không biết từ khi nào mà đã nóng bừng,tim cũng đập liên tục
Quá đáng! Có đồ đệ nào ôm sư tôn như keo thế kia không cơ chứ?!
Thẩm Hi Dao cố giữ bình tĩnh,gằn giọng: "Buông,tay.Đừng để ta nói thêm lần nữa"
Hà Sở Tiêu cười nhẹ,đáp:"Con sợ quá,hai tên lạ mặt kia đến là vì muốn bắt con đó"
Thẩm Hi Dao nói:"Buông!!"
Hà Sở Tiêu lại cười,siết chặt hơn nhưng lại không đáp
Tình huống bây giờ ngượng ngùng vô cùng,Thẩm Hi Dao chỉ cầu có cái lỗ để chui.Hoặc không có ai ở đây cản trở để y dạy dỗ tên Hà Sở Tiêu một trận
Thấm Hi Dao không nghĩ đến trường hợp này sẽ diễn ra,thế nên cũng chẳng biết làm gì
Từ đầu đến cuối y bị hắn làm cho phân tâm,căn bản không chú ý đến hai tên kia nói gì.Vốn đã bực trong lòng rồi thì chớ,đột nhiên Hà Sở Tiêu lại cọ cọ gương mặt vào sau gáy của y,khiến y muốn gần như dựng hết lông tơ lên
Chát
"Ngươi không biết tôn ti trật hả?".Thẩm Hi Dao thẹn quá hóa giận,thăng thừng tát vào mặt Hà Sở Tiêu: "Càng lớn càng muốn làm càn sao?"
Hà Sở Tiêu ôm mặt cười, lại còn cười rất lớn nữa
Tiếng động quá lớn,ít nhiều cũng khiến hai kẻ lạ mặt kia đề phòng
"Ai đó?!"
Cảm thấy không thể tiếp tục giấu giếm được,Thẩm Hi Dao dùng một chưởng hất chiếc giường lên,nhanh như chóp lại ra ngoài
Nhị Thập Thất đã nằm gọn trong tay,trong tức khắc trói hai kẻ lạ mặt kia.Sự việc diễn ra quá nhanh,đừng nói là hai kẻ lạ mặt,ngay cả Hà Sở Tiêu cũng kinh ngạc về tốc độ hành sự của sư tôn
Hà Sở Tiêu ôm gương mặt với dấu bàn tay vẫn còn in rõ, mỉm cười nói:"Sư tôn lợi hại quá"
Thẩm Hi Dao nghiến răng nghiến lợi,tiến lại chỗ Hà Sở Tiêu, lớn tiếng:"Ngươi không còn sợ trời sợ đất đúng không?Ngang nhiên làm ra loại chuyện không có liêm sỉ như vậy?!
Thẩm Hi Dao vừa đi vừa thầm nghĩ cách làm sao để ứng phó khi đối diện với Hà Sở Tiêu
Nên đánh hắn một trận hay nói lời ngọt ngào?
Với những gì y biết thì Cầm Đình An chắc chắn sẽ không xuất hiện tại nơi này đâu.Một phần vì hắn tránh đàn ông như tránh tà, thứ hai vì một đống môn quy ở Mạn Đàm Tông không cho phép hắn đến mấy nơi ô uế thế này
Cầm Đình An trong nguyên tác dẫu có phần nhu mì hiền lành,song lại rất tài giỏi,không những thực hiện tốt môn quy mà còn thường xuyên ra ngoài săn đêm. Điều này khiến Mộ Khuynh Tâm rất hài lòng,cho phép hắn tự do đi lại
Còn Cầm Đình An hàng giả thì... không biết nói thế nào. Đừng nói là diệt trừ yêu quái, chưa chắc gì hắn đã biết dùng kiếm.Hơn nữa thì hắn vô cùng ngang bướng,không chịu làm theo lắm thứ môn quy mệt mỏi này
Bảo sao ngoài cuộc thi Đạm Hội và lấy thần khí ở núi Linh Sơn thì Mộ Khuynh Tâm không cho Cầm Đình An ra khỏi Mạn Đàm Tông thêm nửa bước
Cho dù xét về nhiều mặt thì Cầm Đình An cũng không đến đây
Ma ma dẫn y tới một căn phòng,cơ mà bên trong phòng không hề có tiếng động gì,cũng không có ánh đèn. Ma ma kinh ngạc vô cùng,song cũng thử gõ cửa
Không có tiếng đáp lại
Ma ma không tỏ ra biểu hiện bất thường,song lập tức đẩy cửa bước vào
Căn phòng trống trơn,trên bàn đặt một túi bạc
Ma ma thấy bạc thì sáng hai mắt cả lên.Bà ta chạy lại nhặt lấy túi bạc kia rồi nhanh chóng thông báo với Thẩm Hi
Dao:"Thật ngại quá,vị công tử ban nãy chắc đã rời đi rồi,hay cô nương về tìm lại đi"
Thẩm Hi Dao ném cho bà ta cái nhìn sắc lạnh,chau mày tức giận:"Vô dụng"
Nói xong y cũng phản thèm xem phản ứng của ma ma mà quay mặt đi,tay vịn vào cầu thang,tự mình nhìn quanh tìm người
Giữa một nơi nam nữ nhộn nhịp qua lại,tiếng cười nói náo nhiệt không ngớt, tìm một người quả nhiên không phải chuyện đơn giản
Hà Sở Tiêu không có trong phòng,vậy hắn có thể đi đâu được?
Bất chợt giữa những tấm màn đỏ thắm xuất hiện một bóng người nam tử áo trắng,tóc búi cao,sau lưng đeo thanh kiếm rất đỗi tầm thường kia
Thấm Hi Dao mở tròn mắt
Y như ma xui quỷ khiến,vô thức đi theo bóng nam tử kia.Nhưng người nọ đi nhanh quá,y đuổi đến một căn phòng thì mất dấu
Đột nhiên y trông thấy hai kẻ mặc áo choàng đen rất khả nghi đi đến.Thẩm Hi Dao biết rõ không nên để lộ thân phận,bèn bước vào căn phòng bên cạnh nấp
Tình thế cấp bách,dù không muốn nhưng y vẫn phải đành chui xuống gầm giường để lẫn tránh hai kẻ lạ mặt ki-
a. Trùng hợp thế nào mà hai kẻ kia vào luôn căn phòng y đang trốn,ngồi xuống rồi bắt đầu bàn chuyện
Thẩm Hi Dao không vội đánh rắn động cỏ,cứ nghe câu chuyện của hai kẻ kia trước rồi tính sau.Y không thở mạnh, lắng tai để nghe rõ cuộc đối thoại
Nhưng y chợt phát hiện...hình như phía sau lưng mình còn có thêm một người nữa!
Người nọ choàng tay qua eo y,áp sát lại,dùng giọng nói cực kỳ trầm ấm mê hoặc:"Sư tôn,người đến rồi,con sợ lắm"
Không cần nói cũng biết đây là ai
Là vị đồ đệ y hận vì không thể đối xử với hắn tốt hơn chứ ai nữa!!
Hà Sở Tiêu nói rất nhỏ,dĩ nhiên cũng sợ đánh động đến người gần đó:"Sư tôn,đích thân người đến tìm con,con cảm thấy hạnh phúc vô cùng"
Khoảng cách này quá gần rồi...vành tai Thẩm Hi Dao không kiểm soát được mà đỏ lên
Làm màu đã nhiều năm,cảm xúc của y không biểu hiện ra ngoài nhiều ,thầm gỡ bàn tay hắn ra,khẽ quát: "Mau buông ra!!Đừng làm càn"
Hà Sở Tiêu không buông, không những vậy còn dùng giọng điệu ngây thơ nói:"Sư tôn,bốn năm rồi,người vẫn không hề thích con...con chẳng qua nhớ người,nhớ nhà quá thôi"
Thẩm Hi Dao không đáp,bởi y cũng nhớ hắn
Nhớ một Hà Sở Tiêu ngoan ngoãn,luôn cười với y
Nhưng Hà Sở Tiêu dường như không còn sợ bị đánh nữa,ôm eo y ngày một chặt,hơi thở cũng gần hơn.Gương mặt
Thẩm Hi Dao không biết từ khi nào mà đã nóng bừng,tim cũng đập liên tục
Quá đáng! Có đồ đệ nào ôm sư tôn như keo thế kia không cơ chứ?!
Thẩm Hi Dao cố giữ bình tĩnh,gằn giọng: "Buông,tay.Đừng để ta nói thêm lần nữa"
Hà Sở Tiêu cười nhẹ,đáp:"Con sợ quá,hai tên lạ mặt kia đến là vì muốn bắt con đó"
Thẩm Hi Dao nói:"Buông!!"
Hà Sở Tiêu lại cười,siết chặt hơn nhưng lại không đáp
Tình huống bây giờ ngượng ngùng vô cùng,Thẩm Hi Dao chỉ cầu có cái lỗ để chui.Hoặc không có ai ở đây cản trở để y dạy dỗ tên Hà Sở Tiêu một trận
Thấm Hi Dao không nghĩ đến trường hợp này sẽ diễn ra,thế nên cũng chẳng biết làm gì
Từ đầu đến cuối y bị hắn làm cho phân tâm,căn bản không chú ý đến hai tên kia nói gì.Vốn đã bực trong lòng rồi thì chớ,đột nhiên Hà Sở Tiêu lại cọ cọ gương mặt vào sau gáy của y,khiến y muốn gần như dựng hết lông tơ lên
Chát
"Ngươi không biết tôn ti trật hả?".Thẩm Hi Dao thẹn quá hóa giận,thăng thừng tát vào mặt Hà Sở Tiêu: "Càng lớn càng muốn làm càn sao?"
Hà Sở Tiêu ôm mặt cười, lại còn cười rất lớn nữa
Tiếng động quá lớn,ít nhiều cũng khiến hai kẻ lạ mặt kia đề phòng
"Ai đó?!"
Cảm thấy không thể tiếp tục giấu giếm được,Thẩm Hi Dao dùng một chưởng hất chiếc giường lên,nhanh như chóp lại ra ngoài
Nhị Thập Thất đã nằm gọn trong tay,trong tức khắc trói hai kẻ lạ mặt kia.Sự việc diễn ra quá nhanh,đừng nói là hai kẻ lạ mặt,ngay cả Hà Sở Tiêu cũng kinh ngạc về tốc độ hành sự của sư tôn
Hà Sở Tiêu ôm gương mặt với dấu bàn tay vẫn còn in rõ, mỉm cười nói:"Sư tôn lợi hại quá"
Thẩm Hi Dao nghiến răng nghiến lợi,tiến lại chỗ Hà Sở Tiêu, lớn tiếng:"Ngươi không còn sợ trời sợ đất đúng không?Ngang nhiên làm ra loại chuyện không có liêm sỉ như vậy?!
/115
|