Khâu Chính không tin, bước lại gần “Có phải bà chủ tiệm tóc ‘Đại Mỹ Nữ’ không?”
Tần Thâm “Không.”
Khâu Chính bắt đầu đoán mò “Hay là chị Phùng ở tiệm hoa giữa phố?”
Tần Thâm mất kiên nhẫn “Không.”
Khâu Chính “Vậy còn ai nữa? Gần đây đâu còn ai khác. Đám trước đây cũng bị anh hù chạy hết rồi. Không lẽ là bà chủ bên cạnh…”
Tần Thâm nghiêm mặt “Tại sao không thể là cô ấy?”
Khâu Chính buột miệng “Vì cô ấy chắc chắn không thèm để mắt đến người như chúng ta. Bà chủ đó là kiểu phụ nữ mềm yếu, mỏng manh, cần được nâng niu từng chút một. Nhìn qua đã thấy không thiếu đàn ông, lại toàn kiểu tinh anh. Còn chúng ta thì…”
Nói đến đây, cậu ta nhận ra ánh mắt sắc bén của Tần Thâm đang nhìn chằm chằm mình. Đầu óc như bị gõ mạnh, cậu ta cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó “Không phải, anh Thâm, đừng nói thật sự là bà chủ đó chứ?”
Tần Thâm không trả lời, quay lưng lại, giọng lạnh tanh “Ra ngoài, tôi thay đồ.”
Khâu Chính “Anh Thâm…”
Tần Thâm “Đừng để tôi phải nói lần hai.”
Khâu Chính “…”
Bên ngoài, Khâu Chính ủ rũ rời khỏi phòng. Bên trong, Tần Thâm không lập tức thay đồ, mà đi đến giường, nhặt chiếc điện thoại tùy ý đặt trên đó lên.
Mở WeChat, anh vào khung trò chuyện đã ghim với người phụ nữ cần được nâng niu ấy, nhắn một tin
Ngủ chưa? Còn đau không?
Khi nhận được tin nhắn của Tần Thâm, Tô Mạt vẫn chưa ngủ. Cô đang nằm sấp trên giường, đầu gối lên chăn, ngón chân trắng nõn đung đưa khi đang xem phim.
Là một bộ phim kinh dị, hình ảnh nữ quỷ với đôi mắt đen kịt nhỏ lệ máu trên gương mặt tái nhợt, quả thực có chút rùng rợn.
Đang xem đến đoạn cao trào, một thông báo tin nhắn đột ngột hiện lên trên màn hình.
Cô liếc nhìn, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng không trả lời.
Giữa họ chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, không cần phải làm ra vẻ tình cảm mùi mẫn như thế.
Đau không?
Có cần hôn, ôm, nhấc bổng không?
Đó là lời thoại chỉ dành cho các cặp đôi đang yêụ
Cô không trả lời, Tần Thâm bên kia cũng không nhắn thêm.
Sáng hôm saụ
Trước khi đi ngủ, Tô Mạt chỉ cảm thấy cơ thể mình có chút mỏi mệt. Nhưng khi thức dậy, cơn mỏi mệt đã biến thành đau nhức.
Đặc biệt là phần hông, cảm giác như bị ai đó bẻ gãy ra.
Không đến mức như trong tiểu thuyết hay phim ảnh miêu tả là “đứng không vững, chân run rẩy”, nhưng mỗi bước đi đều mang theo sự đau đớn không thể phớt lờ.
Tô Mạt yêu cái đẹp, dùng lời của cô mà nói, kể cả đến lúc bảy, tám mươi tuổi, sắp chết đến nơi, cô cũng phải bò dậy tô son điểm phấn cho thật đẹp.
/599
|