Ngay cả cây sắt cổ thụ như Tần Thâm mà cũng bị đánh gục, chẳng phải họa thủy thì là gì?
Thấy cậu muốn nói lại thôi, Tần Lục thúc giục “Anh nói đi chứ.”
Khâu Chính vò đầu “Nói chung là, cô gái đó không phải kiểu mà anh Thâm có thể giữ được…”
Giữ không nổi.
Thế thì khó chiều cỡ nào?
Những lời của Khâu Chính chẳng những không làm giảm sự hào hứng của Tần Lục, ngược lại còn khiến cô nhóc thêm tò mò.
Hôm sau, Tần Lục hóa trang, xuất hiện ở tiệm của Tô Mạt.
Khi cô nhóc tới, Tô Mạt vẫn chưa đến.
Người tiếp đón là Song Kỳ. Tần Lục tùy ý cầm một chiếc hộp trang sức hỏi giá, ánh mắt không ngừng đảo quanh tiệm.
Người đâu nhỉ?
Song Kỳ nhìn thấy cô nhóc cầm đúng chiếc hộp mình đã chọn hôm trước, lập tức dâng lên một cơn giận. Cô ta nghiến răng, hét giá “Một ngàn năm trăm ”
Tần Lục trố mắt “Bao nhiêu cơ?”
Song Kỳ vốn đang bực mình với Tô Mạt, nghĩ bụng phá hỏng tiệm của cô cũng tốt, bèn hít một hơi, định hét thêm một cái giá trên trời. Đúng lúc đó, chuông gió ngoài cửa vang lên.
Tô Mạt bước vào, giày cao gót gõ nhịp, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ rực. Trên người cô là chiếc váy hai dây lụa màu cà phê mềm mại, duyên dáng.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Tần Lục dâng lên một suy nghĩ
Đúng là không giữ nổi thật… nhưng mà… đẹp quá…
Vừa vui mừng thay Tần Thâm, vừa lo lắng, cô nhóc chưa kịp phân rõ cảm xúc thì cửa tiệm lại mở, người trong cuộc bước vào với dáng đi thẳng tắp.
Nghe tiếng động, Tô Mạt quay đầu, môi khẽ nhếch, vừa như giễu cợt, vừa như trêu chọc. Đôi mắt đong đầy ý cười, cô nói
“Thầy Tần, có chuyện gì sao?”
Tô Mạt tự thấy tối qua mình đã nói rất rõ ràng với Tần Thâm.
Hôm nay nhìn anh xuất hiện ở đây, không khỏi khiến cô cảm thấy anh có chút dây dưa không dứt.
Quả thật rất nhàm chán.
Tô Mạt không thích kiểu quan hệ mập mờ mà đã biết rõ không có kết quả. Đang định nói gì đó để dứt khoát cắt đứt hy vọng của anh, cô lại thấy ánh mắt anh lướt qua mình, dừng trên người cô gái trẻ không xa. Giọng anh trầm xuống, nghiêm nghị “Về nhà.”
Bị anh quát, cô gái lập tức đỏ bừng mặt.
Tiếp đó, cô gái buông món đồ trong tay xuống, co rụt cổ, khép nép từng bước nhỏ rời đi.
Thấy vậy, Tô Mạt khoanh tay trước ngực, khẽ nhướng mày.
Ồ, hóa ra không phải tìm cô.
Cũng đúng, tối qua cô đã nói rõ như thế, nếu hôm nay anh còn đến, mặt mũi anh để đâu?
Ngay sau đó, Tần Thâm lạnh mặt gật nhẹ chào cô rồi sải bước rời đi.
/599
|