Bà liệt kê cả loạt món, cuối cùng nhìn sang Tần Thâm, vui vẻ nói “Bà hỏi qua bà mối rồi, nghe nói mấy món này Tiểu Tần rất thích ăn.”
Tô Mạt “…”
Tần Thâm gật đầu “Cảm ơn bà ngoại.”
Cách anh gọi "bà ngoại" khiến Hàn Kim Mai cười đến không khép nổi miệng.
Còn Tô Mạt thì nhìn mà không nhịn được lườm mắt.
Cảnh tượng này khiến cô cảm thấy mình giống như cây cải thảo mùa đông bán chậm, không chỉ hạ giá mà còn phải kèm quà tặng.
Trong bầu không khí "hòa thuận" như vậy, ba người cùng trở về nhà.
Vừa vào cửa, Tô Mạt uể oải ngồi phịch xuống ghế sofa chơi điện thoại, còn Tần Thâm thì theo Hàn Kim Mai vào bếp.
Chơi điện thoại một lúc, cảm thấy nhàm chán, Tô Mạt ngước lên, ánh mắt liếc qua bóng dáng siêng năng của Tần Thâm trong bếp, cô nheo mắt, gửi cho anh một tin nhắn
Thầy Tần, có phải anh vừa gặp đã yêu tôi không?
Khi nhận được tin nhắn của Tô Mạt, Tần Thâm đang bị bà ngoại Hàn Kim Mai hỏi thăm ba đời tổ tông.
Tần Thâm lấy điện thoại ra liếc một cái, không trả lời, mà nghiêm túc đáp lời bà.
“Bố mẹ con qua đời trong một tai nạn xe lúc con 16 tuổi. Trong nhà còn một em gái, năm nay 18.”
Nghe vậy, ánh mắt Hàn Kim Mai tràn đầy sự thương cảm “Đứa trẻ đáng thương.”
Tần Thâm khẽ cười, không cứng nhắc như khi đối mặt với Tô Mạt, thay vào đó mang thái độ nhún nhường của một người trẻ tuổi “Cũng không sao ạ.”
Hàn Kim Mai hỏi “Vậy những năm qua con sống thế nào?”
Tần Thâm thành thật “Đi làm thuê, học việc, từng bước tích lũy cho đến bây giờ.”
Mười sáu tuổi, một đứa trẻ chưa trưởng thành, không có bố mẹ, lại phải chăm lo cho đứa em gái mới hai tuổi.
Tình cảnh như vậy, không cần trải qua, chỉ tưởng tượng cũng biết gian khổ đến nhường nào.
Dù rất thương xót, nhưng những câu cần hỏi, Hàn Kim Mai vẫn phải hỏi, chẳng hạn “Tiểu Tần, con đã mua nhà chưa?”
Tần Thâm hiểu ý của bà, trả lời thật “Dạ rồi, hai căn. Hiện giờ con ở căn nhỏ hơn, căn lớn mới mua đầu năm, vẫn chưa sửa sang.”
Nghe anh nói đã có nhà, trái tim treo lơ lửng của Hàn Kim Mai cuối cùng cũng được đặt xuống.
Không phải bà thực dụng, mà là chuyện hôn nhân, không có nhà thì thực sự không ổn.
Không có nhà, kết hôn ở đâu? Sinh con ở đâu?
Chẳng lẽ cả đời ở nhà thuê?
Hoàn cảnh của Tô Mạt cũng không tốt hơn Tần Thâm là bao. Mẹ cô mất vì ung thư vú khi cô ba tuổi, bố thì sống nhưng chẳng khác gì đã chết, suốt 27 năm không xuất hiện, thậm chí một cuộc gọi cũng không.
Vì vậy, xuất phát từ lòng riêng, Hàn Kim Mai không muốn cô cháu gái phải chịu khổ thêm nửa đời còn lại.
Hai người trò chuyện một lát, sau đó từ bếp mang đồ ăn ra bàn, gọi Tô Mạt vào ăn cơm.
Tô Mạt lê dép bước tới, vừa định ngồi xuống, thì bị Hàn Kim Mai dùng đũa tre gõ vào tay “Đi rửa tay.”
/599
|