Không khí bỗng chốc im ắng.
Lời thẳng thắn của Tô Mạt đổi lấy ánh mắt dò xét của Tần Thâm như đang nhìn tội phạm.
Một lúc sau, anh quay lưng lại, nói ngắn gọn “Không giúp.”
Tô Mạt sững người.
Cô không ngờ Tần Thâm lại từ chối.
Nhìn bóng lưng anh, cô suy nghĩ vài giây, rồi hít một hơi nói “Làm bạn trai thật sự của tôi.”
Cùng lắm thì mai chia tay.
Cô vừa dứt lời, Tần Thâm không thèm quay đầu “Tôi không thích bị lợi dụng.”
Tô Mạt thản nhiên bịa “Không phải lợi dụng, mà là quen thật.”
Tần Thâm xoay người, thân hình cao lớn dựa vào bàn làm việc, cúi đầu nhìn cô.
Hai người đối diện, nụ cười của Tô Mạt trông quyến rũ, nhưng trong lòng thì run rẩy.
Giây tiếp theo, Tần Thâm rút một hộp thuốc lá từ túi, ngậm một điếu trên môi. Tiếng bật lửa vang lên, anh châm thuốc rít một hơi, ánh mắt sắc bén giọng lạnh lẽo “Người đàn ông mặc vest đứng bên kia đường, là bạn trai cũ của cô?”
Tô Mạt cắn môi đỏ.
Ánh mắt anh đúng là sắc như dao.
Tô Mạt không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Hai người nhìn nhau, như đang âm thầm đối đầụ
Chính xác hơn, chỉ có Tô Mạt đang ngấm ngầm ganh đua.
Cô cảm thấy Tần Thâm thật vô vị, ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng muốn tiếp cận cô, nhưng nhờ giúp một việc nhỏ mà lại từ chối thẳng thừng.
Không chỉ không nể mặt cô, còn tỏ thái độ lạnh lùng.
Người đẹp vốn luôn được ưu ái, Tô Mạt cũng không ngoại lệ. Cô tự tin với ưu thế ngoại hình, cộng thêm công việc thuộc lĩnh vực nghệ thuật, khiến bản thân luôn có chút ngạo mạn.
Ngay sau đó, cô khẽ cười nhạt, xách túi quay người rời đi.
Không giúp thì thôi.
Không có anh, trống vẫn kêu, nước sông vẫn dâng.
Tiếng giày cao gót của cô vang lên từng nhịp trên cầu thang gỗ.
Khi cô bước xuống, đám đàn ông ở tầng một đồng loạt quay đầu nhìn.
Tô Mạt như không thấy, váy hoa nhẹ bay, để lại một mùi hương thoang thoảng khi lướt qua họ.
“Chuyện gì đây… giận dỗi rồi à?”
“Đẹp thế mà anh Thâm cũng không xiêu lòng à?”
“Bà chủ tiệm tóc ‘Đại Mỹ Nhân’ ở phố bên cũng xinh đẹp lắm, lần trước nhân lúc anh Thâm say rượu leo lên giường anh ấy, cũng bị anh ấy đá ra ngoài.”
/599
|