Cho nên, cô không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy Kiều Thất chạy ngay ra ngoài.
Cô muốn dẫn Kiều Thất đi bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, một khi người mặc bệnh tim phát bệnh, thời gian cấp cứu tính bằng giây, mỗi giây đồng hồ đều vô cùng quý báụ
Cô đặt hết lòng dạ lên người Kiều Thất, Kiều Vãn không chú ý tới, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng như có như không của Cố Cảnh Đình đang quan sát cô bằng kính chiếu hậu trong xe.
Thấy cô chau mày, mặt đầy vẻ lo lắng, vì thế lại tăng tốc độ xe.
Xe chạy đến đường cái rất nhanh.
Hôm nay là Chủ nhật, trên đường cái người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Phó quan Văn muốn nhắc nhở Cố Cảnh Đình lái chậm một chút, nhưng nhìn thấy đôi môi mỏng hơi mím lại của Cố Cảnh Đình thì không dám mở miệng.
Bệnh viện Từ An là bệnh viện tốt nhất Bắc Xuyên.
Sau khi Kiều Thất bị đẩy vào phòng cấp cứu, Kiều Vãn ngồi trên ghế dài trước phòng cấp cứu, cả người cứng còng, có thể thấy được cô đang căng thẳng tới mức nào.
Cố Cảnh Đình đứng bên cạnh Kiều Vãn, ánh mắt rơi trên vết thương chỗ đầu gối cô, sau đó nói nhỏ với phó quan Văn "Đi lấy chút thuốc sát trùng và băng gạc tới đây."
Phó quan Văn gật gật đầu, trong lòng nghĩ Tứ gia nhà anh ta quan tâm cô Kiều quá sức, anh ta không dám sơ suất, nhanh chóng đi đến phòng trực của hộ sĩ đằng xa.
Các y tá bên phòng trực nhìn thấy binh lính, đương nhiên không dám đắc tội, phó quan Văn muốn gì, họ đưa ngay cái đấy.
Phó quan Văn mang thuốc sát trùng và băng gạc về tới bên cạnh Cố Cảnh Đình rất nhanh.
Lúc anh ta chuẩn bị đưa mấy thứ trong tay mình cho Kiều Vãn, để cô xử lý miệng vết thương của mình thì một bàn tay to khớp xương rõ ràng nhận lấy đồ trong tay anh ta. Sau đó anh ta trơ mắt nhìn Cố Cảnh Đình bước nhanh đi tới bên cạnh Kiều Vãn, ngồi xổm người xuống.
Mắt Phó quan Văn suýt thì rơi luôn xuống đất.
Kiều Vãn cũng sửng sốt, buông mắt nhìn Cố Cảnh Đình "Anh..."
"Miệng vết thương của em vẫn phải xử lý mới được." Cố Cảnh Đình thản nhiên nói, dùng bông băng chấm chút nước sát trùng, sau đó nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương trên đầu gối Kiều Vãn.
Động tác của anh nhẹ nhàng như mây, hoàn toàn không khiến Kiều Vãn cảm thấy đau đớn.
Kiều Vãn hạ mắt nhìn Cố Cảnh Đình, anh cúi đầu, trên khuôn mặt đẹp đẽ như yêu tinh là biểu cảm chăm chú, đôi mắt hẹp dài lạnh lão cũng nhìn chằm chằm vết thương trên đầu gối cô, ánh mắt sâu xe khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cảm nhận được sự dịu dàng của Cố Cảnh Đình, Kiều Vãn cảm thấy cô có phần không hiểu người đàn ông rồi.
Rõ ràng là một người máu lạnh đến tận trong xương cốt, bây giờ lại lo lắng vết thương của cô, tự mình làm chuyện dịu dàng như vậy.
Hoặc là nói, cô chưa từng hiểu rõ người đàn ông này.
Anh là một dấu chấm hỏi, trên người có nhiều bí ẩn không ai biết.
/801
|