Nhưng sau đó, lòng bàn tay to lớn với nhiệt độ như thiêu đốt của Cố Cảnh Đình lại đặt trên đùi cô, khiến Kiều Vãn càng thêm hoảng sợ.
Vào lúc này, nụ hôn của Cố Cảnh Đình cũng rời khỏi môi cô và di chuyển đến dái tai tròn nhỏ, xinh xắn và mượt mà của cô.
Đôi môi mỏng của anh áp lên vành tai cô liếm và cắn nhẹ, đôi mắt Cố Cảnh Đình ánh lên ngọn lửa tà ma nóng bỏng như thiêu đốt.
Anh không quan tâm đến việc Kiều Vãn giãy dụa, bởi vì trong thâm tâm anh, đêm qua Kiều Vãn đã là người phụ nữ của anh rồi.
Vì vậy, bây giờ, ngay cả khi anh muốn cô ở đây, đó cũng là điều hiển nhiên.
Xoẹt
Tiếng quần áo bị xé vụn đặc biệt chói tai vang vọng trong cỗ xe này.
“Đừng mà ” Theo tiếng kêu chói tai, đầy thê lương như mèo của Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình vẫn lấy tư thái như sấm rung chớp giật, hung hãn cướp đoạt lấy cô.
“Nếu đã là người đàn bà của anh, em đừng hòng chạy trốn.” Giọng nói trầm ấm như có bùa phép quẩn quanh bên tai Kiều Vãn, thân hình mỏng manh như đóa hoa đung đưa trong gió mưa, vô lực chịu sự tàn nhẫn, thế công mạnh mẽ của Cố Cảnh Đình, những giọt nước mắt tủi nhục cứ chảy dài trên má.
Cô chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy, để cứu lấy niềm kiêu hãnh cuối cùng của mình, Kiều Vãn quật cường cắn chặt răng, không cho phép mình phát ra tiếng động.
Cô càng cứng đầu, Cố Cảnh Đình càng muốn nhìn thấy cô cầu xin anh rủ lòng thương xót.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời như nước của Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình cuối cùng cũng nhìn ra dấu vết của sự thù hận.
"Em hận tôi? Là Gia đã cứu mạng em." Giọng nói lạnh lùng vang lên, Cố Cảnh Đình đương nhiên biết ban đầu tại sao Kiều Vãn lại chủ động dụ dỗ anh.
Kiều Vãn không nói lời nào, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Cảnh Đình bằng đôi mắt lạnh như sương sớm vờn quanh.
Cô nhớ kỹ người đàn ông này rồi.
Người đàn ông này là một tên thổ phỉ, một thủ lĩnh quân phiệt vạn ác
"Em hận Gia vậy cũng tốt, vậy thì em có thể luôn nhớ tới Gia. Em nhớ cho kỹ, ai mới là người đàn ông của mình." Cố Cảnh Đình vừa nói, vừa tăng thêm sức đè ép dữ dội hơn.
Kiều Vãn cảm thấy xương mình như sắp rụng rời, nhưng hết lần này tới lần khác, giữa nỗi đau đớn tột cùng này lại xen lẫn khoáı cảm du͙c vọng làm cho cô cảm thấy nhục nhã không chốn dung thân.
Âm thầm chịu đựng sự bạo ngược của người đàn ông đang đè lên mình, lông mày Kiều Vãn nhất thời cau lại, rõ ràng là rất đau, nhưng cô vẫn không chịu phát ra một tiếng rên ɾỉ nào dù là nhỏ nhất.
“Cầu xin tha thứ đi, nếu bây giờ em cầu xin tha thứ, Gia sẽ nhẹ một chút? Ha?” Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình thực sự muốn nhìn thấy cô cầu xin anh tha thứ.
Cô biết rằng đây là tâm lý chinh phục của đàn ông đang quấy phá, làm sao Kiều Vãn có thể để Cố Cảnh Đình đạt được mong muốn cơ chứ? Cái miệng nhỏ nhắn tựa trái anh đào từ đầu chí cuối đều ngậm thật chặt, một tiếng rên nhỏ cũng không hề thốt ra.
Nhìn thấy cô cứng đầu như vậy, Cố Cảnh Đình cảm thấy hơi tức giận.
Anh gần như dùng toàn bộ lực để chạy nước rút một cách hung hãn, không chút dịu dàng nào.
/801
|