Dứt lời, anh còn dùng ánh mắt khiến người ta không đoán được ý nghĩ liếc nhìn anh cả và anh hai đứng sau lưng ông cụ.
Là ảo giác sao? Không hiểu sao Cố Sênh Ca cứ cảm thấy ánh mắt này của anh mang the0 vẻ khıêu khích.
Vả lại anh cả Đường Cẩn Thành khi nhìn thấy tài liệu tɾong tay Đường Cẩn Viêm thì vẻ mặt trở nên căng thẳng thấy rõ.
Nhưng anh hai Đường Cẩn Liêm ở bên cạnh thì bắt đầu xoa dịu "Cẩn Viêm, hôm nay là ngày mừng thọ tám mươi tuổi của ba, tạm không bàn chuyện công việc đã, có gì quan trọng thì chúng ta để ngày mai hãng nói."
Nào ngờ Đường Cẩn Viêm lại khẽ nhếch khóe miệng "Món quà này chính là thứ ba vẫn hằng mong ngóng."
Ông cụ nhà họ Đường có lẽ đã đoán được đây là thứ gì, bèn mở tài liệu ra. Sau khi đọc được nội dung bên tɾong, hai hàng lông mày vốn cau có đã giãn ra hẳn.
Ông bèn hỏi "Thật sự nghĩ kỹ rồi?"
"Như những gì ba đã thấy."
"Tuyệt đối không đổi ý?"
Trong đôi mắt sâu sắc của Đường Cẩn Viêm ánh lên vẻ kiên quyết, đối diện với tầm mắt của ba mình "Con trai của ba đã nói thành lời, thì có bao giờ rút lại?"
Chỉ tɾong chớp mắt, ông cụ tươi cười rạng rỡ, bước tới vỗ nhẹ lên vai anh "Không hổ là người nối nghiệp mà Đường Hồng Cơ này coi trọng Rất quyết đoán "
Câu nói này khiến vẻ mặt của Đường Cẩn Thành và Đường Cẩn Liêm phía sau ông trở nên lúng túng.
Khi Đường Cẩn Viêm cũng đứng ở bên người ông cụ, khí thế ma͙nh mẽ tỏa ra từ trên người anh lập tức đè ép cả hai người bọn họ.
Điều này khiến cánh phóng viên đều tập trung đưa máy ảnh nhắm vào Đường Cẩn Viêm, h0àn toàn bỏ qua Đường Cẩn Thành và Đường Cẩn Liêm.
Vả lại chỗ đứng của Đường Cẩn Viêm là bên phải của ông cụ.
Trong khi anh cả và anh hai thì đứng ở phía saụ
Vị trí đứng như thế đã chứng minh rõ lời đồn thổi lúc trước Nghe bảo người mà ông cụ Đường Hồng Cơ của nhà họ Đường coi trọng nhất chính là cậu con trai thứ ba Đường Cẩn Viêm.
Ông dù đã tám mươi nhưng mãi không chịu nhường vị trí chủ tịch và tổng giám đốc Đường Thị, chính là vì ông đang chờ câu trả lời từ cậu con trai thứ ba Đường Cẩn Viêm.
Bên ngoài đều đồn thổi rằng Đường Cẩn Viêm không hứng thú với cơ nghiệp nhà họ Đường, chỉ một lòng một dạ tập trung vào công ty Thịnh Đường Quốc Tế của mình, nhưng điều gì đã khiến anh đổi ý?
Điểm này có chút khó có thể tưởng tượng được.
Cố Sênh Ca, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, không nán lại quá lâụ
Sau khi cùng Hạ Mặc Thần trao quà mừng thọ cho ông cụ nhà họ Đường, cô lập tức lấy cớ đi toilet.
Bởi vì cô h0àn toàn không thích những trường hợp xã giao kiểu này chút nào.
Mỗi một người có thể tới đây chúc thọ đều không có tiền thì có quyền, hoặc có địa vị tôn quý ở Bắc Thành, hoặc là có tài lực, cho nên khi nói chuyện bọn họ đều có chút a dua nịnh nọt.
Vào giới thương nhân được ba năm, nói dối quá nhiều khiến Cố Sênh Ca đã sớm ċһán ngán tận cổ.
Cô nhấc váy đi vào hành lang, đóng cửa lại, đi một mạch lên tầng năm, rồi mới cởi giầy cao gót.
Cô xoa bàn chân hơi đau nhức, nhớ tới việc bắt buộc phải ở lại tới tiệc tối mới được rời đi, khiến cô không kiềm được thở dài một hơi.
Thôi, dù sao cũng là đóng kịch, thế nào cũng phải diễn cho trót, đúng không?
Cô đang nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa hành lang bên dưới mở ra.
/848
|