Vào lúc này, cô nhìn thấy người đàn ông khom lưng nhặt băng vệ sinh trên mặt đất lên đưa cho cô “Không cần nó nữa à?”
Ánh mắt Hạ Tang di chuyển xuống, nhìn thấy bàn tay của anh đang cầm băng vệ sinh.
Các khớp xương thon dài, làn da cũng không trắng nõn như bạn nam bên cạnh cô mà có hơi màu lúa mạch, đầu ngón tay hình như còn có vết chai dày.
Lúc cô nhận băng vệ sinh thì Chu Cầm dùng lực kéo đối phương về phía mình, Hạ Tang lập tức bị kéo đến bên cạnh anh.
Anh cúi người, siết chặt nắm tay lại…
“Sợ cái gì.”
“Không có…”
Giọng nói của anh cũng lớn tiếng hơn, giọng điệu có chút hài hước vang lên bên tai cô “Cho dù học sinh của trường trung học 13 có là lưu manh thì cũng không đến mức hành hung ngoài đường đâu.”
Ở cửa hàng tiện lợi có điều hòa nhiệt độ, nhưng bởi vì khoảng cách gần nhau của hai người mà Hạ Tang cảm thấy nhiệt độ chung quanh mình đều tăng lên.
Nóng nực, buồn chán, gắt gỏng...
Cô buộc phải ngẩng đầu lên, tầm mắt lần thứ hai chạm vào ánh mắt của anh.
Đôi mắt của chàng trai đen láy, không mang theo bất cứ cảm xúc gì nhưng lại cực kỳ có cảm giác áp bức.
Hạ Tang ngượng ngùng đến đỏ mặt, dùng giọng nói nhỏ xíu xin lỗi anh “Xin lỗi cậu.”
Vừa dứt lời liền cầm băng vệ sinh nhanh chân chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Nhân viên thu ngân cũng mất một lúc lâu mới phản ứng lại “Này Còn chưa tính tiền ”
Nhưng mà cô gái nhỏ đã biến mất trong màn đêm rồi.
Nhân viên của cửa hàng cũng không biết làm gì khác ngoài việc nhìn về phía đám học sinh nam của trường trung học 13.
Bọn con trai nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía chàng trai cao lớn đứng bên cạnh kệ để hàng “ Này chính là cái nồi của anh Cầm rồi ”
trong cụm từ “đội nồi” ý chỉ đổ vỏ, nhận tội thay người khác.
Chu Cầm lười nhác rút một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, bước đến lấy di động ra quét mã thanh toán giúp Hạ Tang…
“Bao nhiêu tiền?”
Cơn mưa bất chợt vào lúc nửa đêm đã cuốn trôi cái nóng nực của mùa hè mang theo không khí tươi mát của mùa thu.
Cây cối ở phương Nam rất tốt, sau cơn mưa càng xanh mơn mởn.
Hạ Tang bước ra khỏi phòng piano với chiếc đàn violin trên lưng bước trên con phố ẩm ướt sau cơn mưa, vội vã đi đến cửa hàng tiện lợi.
Một tiếng “Đinh” vang lên cánh cửa tự động mở ra.
/694
|