"Nếu để tôi nhìn thấy hoặc nghe thấy học sinh lớp ta giao du chơi bời với đám người Trung học 13 thì không có xin xỏ gì hết, trực tiếp thu xếp đồ đạc rồi cút xéo khỏi lớp ngay lập tức."
"Sau này cũng không được bàn tán chuyện của Tống Thanh Ngữ nữa."
"Lớp 12 rồi, tất cả các em đều phải cẩn thận cho tôi "
......
Tuy giáo viên chủ nhiệm không cho các bạn trong lớp bàn tán chuyện của Tống Thanh Ngữ, nhưng với cái tật hóng hớt thì sao đám con gái có thể chịu được.
Sau khi hết giờ, Giả Trân Trân và Đoạn Thời Âm bèn xúm lại bàn tán sôi nổi.
"Đã bắt được mấy tên lưu manh kia chưa?"
"Nghe nói trong đám đó có một người là con trai của đại gia bất động sản thành phố, tiền đồ rộng mở, gia thế hiển hách, cùng lắm chỉ bị dạy dỗ một trận rồi thôi, dù sao thì cũng chưa xảy ra chuyện gì."
"Không thể nào, gia thế của Tống Thanh Ngữ cũng ghê gớm lắm đó Sao có thể bỏ qua cục tức này?"
Giả Trân Trân ngẫm nghĩ một hồi rồi nói "Chắc chắn phải có một người đứng ra chịu tội, tớ đoán... sợ là cậu bạn mà Tống Thanh Ngữ yêu đến chết đi sống lại kia sẽ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn."
"Cậu nói Chu Cầm á?"
Nghe thấy cái tên "Chu Cầm", Hạ Tang vốn không có hứng thú tham gia vào câu chuyện của các bạn bèn ngẩng đầu lên "Không phải nói cậu ấy không làm gì sao, dựa vào đâu mà bắt cậu ấy chịu tội thay?"
Đoạn Thời Âm nói "Cũng không thể nói là không làm gì, dù sao Tống Thanh Ngữ nghe điện thoại của cậu ấy nên mới bị dẫn đến quán bar mà."
"Nhưng đó là do người khác giả mạo mà."
Giả Trân Trân nói với giọng điệu đanh thép "Cái này gọi là ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết, dù thế nào cũng phải chịu trách nhiệm thôi."
"Làm như vậy thật không công bằng." Hạ Tang lắc đầu "Trên đời có cái lý nào như vậy, pháp luật sẽ không xét xử như thế đâu."
Đoạn Thời Âm chép miệng, nói tiếp "Thật ra rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện như thế nào thì chỉ có đương sự mới biết, Chu Cầm phủ nhận chuyện gọi điện thoại nhưng Tống Thanh Ngữ một mực cho rằng chính cậu ấy là người gọi cho mình, còn bảo giọng nói trong điện thoại là của cậu ấy, cái này... ai mà nói rõ được chứ?"
"Đừng đoán mò." Hạ Tang nói "Tớ tin cảnh sát sẽ điều tra rồi đưa ra phán quyết công bằng."
Ngay lúc này, màn hình điện thoại của Hạ Tang hiển thị tin nhắn Kỳ Tiêu mới gửi đến.
Cô liếc nhìn lên bục giảng, Kỳ Tiêu đang dựa vào bàn, giương cằm nhìn về phía cô.
Hạ Tang mở điện thoại ra, Kỳ Tiêu hỏi cô "Đang nói chuyện gì với bạn mà tập trung thế, mình nhìn cậu năm phút rồi mà cũng không phát hiện ra."
Khóe miệng Hạ Tang khẽ nhếch lên nhưng ngay sau đó đã vội mím chặt lại, soạn tin nhắn trả lời "Gần như này có cần phải nhắn tin không?"
"Nói thật là mình nghi ngờ xung quanh cậu có tai mắt do mẹ cậu cài vào, vì thế tốt nhất là nên cẩn thận một chút vẫn hơn."
" "
"Lúc nào cậu cũng ngây thơ như thế, một chút ý thức phòng bị cũng không có."
/694
|