Cầu Hôn Bên Ánh Trăng

Chương 24

/694


 

Bỗng nhiên cô nhân viên bán hàng của cửa hàng tiện lợi làm như nhận ra Chu Cầm, nghiêng đầu nói với anh  "Chào bạn, có phải lúc trước bạn đã từng trả tiền băng vệ sinh cho một cô gái đúng không?" 

Chu Cầm ngậm túi sữa trong miệng quay lại nhìn, thản nhiên "ừ" một tiếng.

 

Nhân viên bán hàng vội vàng lấy một mẩu giấy nhớ trong tủ ra  "Sáng nay cô gái đó đã đến đây và để lại thông tin liên lạc, nói rằng nếu bạn quay lại thì kết bạn với cô ấy, cô ấy muốn trả tiền cho bạn."

 

 

 

Nam Khê là thành phố mới lên tuyến một có tiềm năng phát triển nhất trong cả nước, mọi hoạt động trong mấy năm gần đây đều có xu hướng phát triển mạnh mẽ về phía nam thành phố, những tòa nhà cao tầng hiện đại ở đó cũng nhanh chóng mọc lên như nấm sau mưa.

 

Mà vùng đất phía bắc là nơi phát triển sớm nhất, đã từng là trung tâm thành phố giờ đây lại trở thành một cụm công trình cũ nát với những con đường nhỏ hẹp tắc nghẽn và các tòa nhà xuống cấp, nơi đây hội tụ rất nhiều dân cư ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội. 

 

Nhà của Chu Cầm ở trong một con hẻm quanh co tối tăm gần ga xe lửa phía bắc.

 

Từ cửa sổ nhà anh có thể nhìn thẳng ra đường ray, mỗi ngày xe lửa chạy qua ầm ĩ, nhà cửa rung lên bần bật như có động đất.

 

Sau khi ba của Chu Cầm được thả ra, công việc không còn, sức khỏe cũng ngày một yếu đi, không làm được những việc nặng nhọc, hiện giờ chỉ có thể lợi dụng căn nhà nhỏ dưới lầu để mở một cửa hàng bán thực phẩm phụ.

Cũng bởi vì cư dân ở đây vừa đông đúc vừa hỗn tạp, con hẻm lại nằm sâu bên trong nên việc kinh doanh của cửa hàng cũng không tệ lắm.

 

Chu Cầm đi vào con hẻm nhỏ, trong hơi thở có thể ngửi thấy mùi bùn đất trộn lẫn với khói dầu khiến người ta không khỏi có cảm giác trì trệ, vĩnh viễn không thể thoát ra được. 

 

Dường như nơi này đã bị thời gian bên ngoài kia lãng quên, mãi mãi không thể khởi sắc.

 

Con chó đen bị xích trước cửa không ngừng vẫy đuôi mừng anh về nhà. 

 

Anh cúi người xoa đầu con chó sau đó đi vào trong, đặt túi sữa lên quầy.

 

Ba anh   Chu Thuận Bình đang xem tivi, chiếc tivi đầu to cũ rích, kích thước gần bằng một cái tủ nhỏ được anh mua về ở khu chợ đồ cũ, trong tivi truyền đến giọng nói của hai phát thanh viên.  

 

"Về rồi đấy à?" Giọng nói của người đàn ông khàn đặc, hiện rõ vẻ già nua.

Chu Cầm đưa túi sữa đến trước mặt ba, kèm theo đó là 300 đồng.

 

Chu Thuận Bình tự nhiên cầm tiền, hắng giọng dặn dò anh  "Bình thường tập trung luyện tập nhiều hơn đi, trong nhà cũng không thiếu chút tiền này, huấn luyện viên nói kỹ năng chơi bóng rổ của con có thể vào đội tuyển quốc gia." 

 

Chu Cầm nghe thấy nhưng cũng không đáp lại, anh nói  "Ba uống sữa đi." 

 

Chu Thuận Bình nhìn túi sữa, lại nói tiếp  "Nhà mình mở cửa hàng, con mua cái này làm gì?" 

 

"Mấy loại sữa trên kệ hàng của ba để bên ngoài mấy tháng trời, không biết bên trong có bao nhiêu chất bảo quản." Chu Cầm nói chuyện rất bình thản  "Đây là sữa tươi đông lạnh, uống vào rất tốt cho sức khỏe." 

 

"Để đó, mai rồi uống." 

 

"Loại này không dễ bảo quản đâu." 

 

Chu Cầm nhìn ba xé túi ngoài, bắt đầu uống sữa thì mới chịu bỏ qua, vừa đi vào nhà vừa nói  "Tối nay ăn gì vậy ba?"

"Nấu tạm mấy món đơn giản thôi." 

 

Anh vừa bước chân vào nhà được mấy giây thì Chu Thuận Bình lúc này giống như mới nhớ ra điều gì đó, loạng choạng đứng dậy xông vào trong. 

 

Thế nhưng vẫn chậm một bước, Chu Cầm đã cầm lấy khung ảnh hình vuông trên tủ đầu giường.

 

 


/694

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status