Kỳ Tiêu hỏi “Lâu thế? Đi xa lắm hả?”
“Hành lang rất tối, không nhìn thấy gì chỉ có thể đi về phía trước.”
Từ Minh dựa cơ thể mập mạp vào vách tường, che ngực thở gấp “NPC phi thường thật đó Tớ chưa bao giờ thấy cái này ... giống như kèm theo hiệu ứng đặc biệt Mẹ ơi, sợ chết khiếp "
“Quỷ có bộ dạng thế nào?”
Kỳ Tiêu còn đang hỏi thì Hứa Thiến quét mắt nhìn Hạ Tang, cố ý nói “Nói cho các cậu, vậy còn gì là nhiệm vụ.”
Kế tiếp, đến phiên Hạ Tang bước vào.
Cô nhìn thấy ngoài cửa tối như mực, cơ thể theo bản năng căng cứng, điên cuồng kháng nghị.
Kỳ Tiêu ở phía sau khích lệ “Tiểu Tang, đừng sợ, NPC chỉ là nhân viên, sẽ không làm tổn thương cậu đâu.”
Hạ Tang gật đầu, bước về phía cửa.
Cửa bị Hứa Thiến đóng lại, ánh sáng nhạt cũng biến mất, trong khoảnh khắc này cô lập tức bị bóng tối vô tận trên hành lang nuốt chửng.
Nhịp tim Hạ Tang đập dữ dội, cô nhớ lại bốn năm bước, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại hơi thở của cô.
Lúc đó vì không viết văn mà cô bị mẹ nhốt trong hầm tối.
Căn hầm nhỏ màu đen thật u ám, tối tăm, trong bóng tối, một vài con quái vật đang chực chờ cơ hội để bừng tỉnh.
Lúc đó cô bị dọa đến phát khóc.
Quỷ không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là bóng tối và… cô đơn. Bởi vì mẹ nói, người thành công là người cô độc, mẹ hy vọng cô trở thành tầng lớp tinh anh trong xã hội. Cô phải khoác lên bộ áo giáp vượt mọi chông gai trở thành một dũng sĩ cô độc.
Hạ Tang ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, cô không muốn bước vào bóng tối đó, khoảnh khắc này căn phòng giam cầm ác mộng đó như đang bao trùm lấy cô.
Cô không muốn…. không muốn trở thành…. dũng sĩ cô độc.
Ngay lúc này, hành lang xuất hiện ngọn đèn lập lòe, Hạ Tang ngước lên chỉ thấy người mặc áo choàng trắng, khuôn mặt bị tóc dài che lại “Sadako”, cô nhìn theo ánh đèn, anh ta treo trên trần nhà một lúc, dựa vào bức tường bên trái một lúc, nhảy qua bức tường bên phải.
Ánh đèn ngày càng gần cô. Hạ Tang trợn mắt há mồm nhìn qua, cảm giác hô hấp đều dừng lại. Nhưng mà, cô lại nghĩ chỉ là nhân viên thôi mà. Đúng vậy, chỉ là nhân viên thôi Không có gì phải sợ Cô lập lại những suy nghĩ đó liên tục, so với bóng tối vô tận, cô thích ở cùng nhân viên NPC hơn.
Vì vậy,ngay khi khi đèn bật sáng và khi "Sadako" chuẩn bị chiêu giết người trực diện với cô, Hạ Tang bất ngờ nắm lấy tay anh.
Lòng bàn tay rộng và ấm, có vết chai dày, không mềm mà thô ráp. Nhưng ... dù sao cũng có nhiệt độ, nhất định là bàn tay của con người
Cô thở phào nhẹ nhõm, van xin "Chị gái, có thể đi cùng tôi vào trong tìm manh mối không, bên trong tối quá, tôi không nhìn thấy gì cả.”
Anh cố gắng vùng ra, bàn tay cô càng siết chặt hơn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“.......”
Trong phòng quan sát, Hoàng Mao nhìn chằm chằm màn hình.
Cảnh giết người trực diện liên tục này của Sadako là cảnh nổi tiếng và được khen ngợi nhất trong phòng trinh thám Thất Dạ.
/694
|